Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 73

lên lầu của Giang Mi, tiếp đó là tiếng kẽo kẹt khi Giang Mi đóng cửa phòng
của mình lại.

Giang Mi làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, sáng dậy sớm, tối 7 – 8 giờ
đi ngủ.

Giang Nhiễm đặt cặp sách xuống rồi ngồi cúi đầu bên giường. Cô cũng
không biết mình đang nghĩ gì, trong đầu rối bời nhưng lại như trống rỗng.

Cô không bật đèn nên trong phòng tối đen. Dường như gió lại nổi lên, gió
lạnh ra sức luồn qua khe hở cửa sổ và phát ra những tiếng hun hút quái dị.
Cửa sổ kính cũ kĩ kia cũng bị gió thổi mà phát ra từng tiếng kẽo kẹt kẽo
kẹt.

Đột nhiên có một vệt sáng chiếu vào qua cửa sổ, nhưng vệt sáng nhàn nhạt
mà sáng rõ kia chỉ chạm được tới trên chân cô.

Giang Nhiễm bất giác ngẩng đầu nhìn lên.

Tối nay không giống tối hôm qua, trời không mưa, ánh sáng trong phòng
anh là đèn chân không sáng rõ. Ô cửa kính hình vuông tựa như khung ảnh
vậy, hình ảnh bên trong khung rất rõ ràng, hơn nữa nội dung lại cực kỳ ướt
át.

Sườn mặt của Dương Kế Trầm hơi chếch với cô, anh nhanh chóng giật điếu
thuốc ra rồi đặt đầu lọc thuốc vào gạt tàn. Tiếp đó là đưa mắt nhìn điện
thoại rồi ném lên bàn, cầm điều khiển từ xa nhấn một cái, điều hòa ở phòng
ngoài bắt đầu vận hành ong ong ong.

Anh cởi áo khoác rồi tiện tay treo trên ghế, sau đó giơ hai tay lên, một tay
giữ chặt phần cổ và lột áo len ra. Bên trong còn một áo phông màu trắng,
áo phông bị kéo cuốn lên trên một đoạn, hở ra phần eo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.