Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 790

“Nơi em từng ngậm.”

Giang Nhiễm rúc đầu lại trong chăn rồi rầu rĩ nói: “Anh lại chơi lưu manh.”

Dương Kế Trầm: “Mặc màu gì?”

Giang Nhiễm: “… Anh làm gì thế.”

Sao lại hỏi vấn đề xấu hổ này.

Dương Kế Trầm dùng một tay cởi thắt lưng: “Bảo bối, gọi hai tiếng cho
anh nghe.”

Xong việc, Giang Nhiễm nằm không nhúc nhích trên giường, trong điện
thoại cũng chỉ còn tiếng thở dốc của hai người. Giang Nhiễm khó thở trong
chăn tới rịn ra một tầng mồ hôi, thế nhưng cô lại xấu hổ tới mức không
dám ló mặt ra ngoài, dù cho trong phòng ngủ không có ai cả.

Dương Kế Trầm rút hai tờ khăn giấy để lau tay, sau đó cũng không cài lại
thắt lưng mà chỉ khép hờ.

Anh cười nhẹ rồi nói: “Không lên tiếng à? Vẫn chưa thoải mái xong?”

Giang Nhiễm: “…”

Dương Kế Trầm sờ bao thuốc rồi dốc ngược ra, bên trong đã không còn
điếu nào nữa. Anh liếm liếm răng rồi vào trong phòng ngủ lấy bao mới.

Giang Nhiễm nghe thấy tiếng bật lửa thì nói: “Anh lại hút thuốc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.