Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 819

Ba người Dương Kế Trầm cũng đi theo lên xe cứu thương.

Kiểm tra sơ bộ thì không có gì đáng ngại, nhưng cơ ở cánh tay bị thương
tổn nên phải nghỉ ngơi một thời gian. Chu Thụ nghe xong lời này thì bắt
đầu gấp gáp: “Sao nghỉ ngơi được bây giờ, mấy ngày nữa tôi còn phải thi
đấu!”

Bác sĩ đẩy kính: “Có thế thì cũng phải nghỉ ngơi, không được làm việc gì
tốn sức. Cậu còn trẻ, nếu không quý trọng cơ thể thì đến già phải chịu khổ.”

Dương Kế Trầm nói: “Được, đã biết, cảm ơn.”

Dương Kế Trầm đưa người tới hành lang mà ngồi ở một nơi yên tĩnh. Ba
người vây quanh Chu Thụ nhưng không có ý trách cứ, chẳng qua chỉ thấy
việc này quá đột ngột, cũng rất bất đắc dĩ.

Mắt Dương Kế Trầm vẫn còn đỏ, đây cũng là di chứng của việc say rượu
hôm qua. Anh cất giọng khàn khàn, hai tay đút trong túi quần và nhàn nhạt
nhìn Chu Thụ.

“Nói đi, đã xảy ra chuyện gì.”

Vì tức giận nên mắt Chu Thụ cũng đỏ lên, thế nhưng đàn ông không thể dễ
dàng đổ lệ. Có điều anh ấy vẫn không nuốt trôi hơi tức này được nên khó
chịu nói: “Hải Lăng chỉ là đội mới thành lập năm ngoái thôi, xét về lai lịch
thì mỗi đội ở đây đều già đời hơn, còn chưa chứng minh được thực lực mà
đã ngông cuồng như thế rồi.”

Chu Thụ nhìn về một bên.

Dương Kế Trầm: “Nói tiếp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.