Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 857

Giang Nhiễm không muốn để anh khó xử trước mặt bạn mình nên ra hiệu
trước mặt mấy người Từ Đan, sau đó đi ra ngoài theo Dương Kế Trầm.

Tay anh nắm rất chặt, Giang Nhiễm làm thế nào cũng không tránh thoát
được. Một tay anh nắm tay cô, một tay còn lại cầm ba lô và áo khoác.

Giang Nhiễm cả giận: “Dương Kế Trầm!”

“Ừm?” Anh vậy mà vẫn rất kiên nhẫn.

Giang Nhiễm lì lợm như trâu, cô cũng đứng im tại chỗ không chịu đi, sau
đó cứ tức giận nhìn anh như thế, hốc mắt còn đỏ cả lên.

Mấy nhân viên nhà hàng đi ngang qua đều nhìn bọn hai người, có điều họ
đã quen với cảnh này rồi. Mấy người trẻ cãi nhau trong trường đại học rất
nhiều, uống rượu nổi điên lại càng không kể xiết.

Dương Kế Trầm phủ áo lên cho cô, sau đó đeo một dây ba lô lên vai mình,
bàn tay còn lại cũng đưa lên sờ đầu cô.

“Ngoan, ra ngoài lại nói.”

“Em không đi.”

“Không đi cũng phải đi.”

Dương Kế Trầm hơi khom người rồi ôm ngang cô lên, sau đó nhanh chân
đi ra ngoài. Vừa ra khỏi nhà hàng, gió lạnh đã gào thét mà đến, Giang
Nhiễm thở nhẹ ra một hơi rồi túm chặt áo lại.

Người anh cao, cánh tay lại có lực, được anh ôm sẽ có cảm giác rất an toàn,
khi đó Giang Nhiễm rất thích cảm giác được anh dỗ mà chìm vào giấc ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.