Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 892

Tống Dật Thịnh tiễn biệt mẹ mình vào năm 15 tuổi, Tống Uyển bị ung thư
gan nên không sống qua được tuổi 40. Bà nằm trên giường bệnh mà rớt
nước mắt: “Đây đều là báo ứng, là báo ứng, đều là thứ mẹ phải trả lại.”

Tống Uyển lén đưa một tấm thẻ ngân hàng cho cậu, bên trong còn thừa lại
120 vạn. Tống Uyển nói: “Mẹ không thể chăm sóc cho con được nữa rồi,
đây là bố cho con, về sau con phải tự bước đi trên đường đời.”

Khi ấy cậu chưa hề có khái niệm rõ ràng về nhà họ Dương, chỉ lờ mờ biết
rằng mình là con riêng, mẹ cậu cũng thường bị người ta đả kích. Ngay cả
lần đầu tiên ông bà ngoại trông thấy họ cũng đã đánh chửi một trận. Ký ức
của Tống Dật Thịnh về Dương Siêu chỉ dừng lại trước năm 12 tuổi đó,
cũng có rất nhiều điều cậu không nhớ rõ được.

Cậu được nghe lại mọi việc của nhà họ Dương từ lời kể của ông bà ngoại,
rõ ràng bọn họ chưa từng rời khỏi nhà, nhưng lại tỏ tường chuyện cách nhà
những hơn 100 cây số. Khi Tống Dật Thịnh nghe được về Dương Kế Trầm
thì thấy rất kỳ lạ, giống như trên thế giới này bỗng có thêm một bản thân
mình nữa vậy.

Cậu cảm thấy mình như một tên trộm, trộm đi cuộc sống của người khác.

Lại về sau nữa, cậu luôn tìm kiếm về Dương Kế Trầm trên báo chí, trên TV
và trên mạng. Cậu tìm hiểu về mỗi trận đấu, mỗi lần phỏng vấn hay mỗi
biến động nhỏ của anh, càng hiểu rõ rồi cậu càng phát hiện anh là người
khiến người khác khâm phục đến mức nào.

Không biết là vì huyết thống hay cậu vốn có tính cách như vậy, mà Tống
Dật Thịnh luôn hướng tới và sùng bái một cách khó hiểu với Dương Kế
Trầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.