Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 935

cơm cùng.”

“Được thôi.”

“Anh mệt lắm không? Muốn ngủ à?”

Dương Kế Trầm đã nhắm mắt.

Anh nói: “Ác bá, cả đêm qua anh không ngủ.”

“Em cũng không ngủ mà.”

“Anh ở trên, em ở dưới, anh là người lao động chân tay.”

Giang Nhiễm cười rồi áp vào bên tai anh mà nhỏ giọng nói: “Anh hỏng rồi
à?”

Dương Kế Trầm hơi nghiêng mặt qua: “Đừng tưởng về nhà là anh không trị
được em.”

Trong nhà không thay đổi chút nào, từ xế chiều Giang Mi đã chuẩn bị rửa
rau và nấu cơm, Trịnh Phong cũng ở bên cạnh giúp đỡ. Nửa năm không
gặp, Giang Mi rất nhớ Giang Nhiễm, nhưng vì không quen nói mấy lời
buồn nôn kia nên bà chỉ hỏi đôi câu mà thôi.

Có điều bà lại suýt không nhận ra Giang Nhiễm đến nơi. Giờ đây cô đâu
còn giống trẻ con nữa, người đi bốt cao gót cổ thấp, mặc váy, khoác áo dạ
ca-rô, tóc cũng đã nhuộm, trông như cô gái trẻ trong phim truyền hình vậy.

Giang Nhiễm hưng phấn quá mức, nhưng về đến nhà thì đã mệt rũ. Cô ngồi
xem TV trên sofa rồi ngủ thiếp đi trong ngực của Dương Kế Trầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.