Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 970

Giang Nhiễm đập vào vai cậu ấy: “Tôi nói này thiếu niên, chiều nay thi thể
dục, cậu không trốn nữa đấy chứ?”

Tống Dật Thịnh cái gì cũng tốt cả, phụ đạo viên hài lòng vô cùng, nhưng
cậu không thích vận động. Lúc tập quân sự cũng thế, cậu luôn có thể bịa ra
hàng loạt lí do để trốn dưới tàng cây, thế nên bọn họ đều rám nắng, còn cậu
vẫn trắng bóc.

Tống Dật Thịnh suy sụp: “Trốn cái gì, tôi không trốn, tôi từ chối quang
minh chính đại. Đây là phản nghịch mà một sinh viên đại học nên có.”

Nếu cậu có trốn quang minh chính đại đi nữa, thì phụ đạo viên cũng sẽ
không nói gì.

Cậu thật sự không cầu mong điều gì sao?

Lúc Giang Nhiễm đang chạy 800 mét thì chợt do dự về chuyện này.

Giang Nhiễm đăng ký học bằng hai khoa Âm Nhạc, Tống Dật Thịnh cũng
đăng kí theo. Cậu nói tư chất thông minh không thể lãng phí, cũng coi như
trông coi cô giúp Dương Kế Trầm, tránh cho mấy nam sinh khác tới gây sự.

Lúc gọi điện cho Dương Kế Trầm, Giang Nhiễm cũng kể chuyện này.
Dương Kế Trầm biếng nhác nói: “Đồ ngốc luôn làm ra mấy chuyện ngu
ngốc.”

Thái độ của anh với Tống Dật Thịnh trước nay vẫn vậy, luôn không quan
trọng, tùy ý và mỉa mai nhàn nhạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.