- Phải, tôi nhớ ra rồi, cái con bé có bộ ngực to bằng ngần này ấy chứ
gì?
Hai thầy trò nhìn nhau, cười híp mắt. Nhã nói:
- Chính đấy, tôi vẫn bảo nó là vì ông nhân từ, thương đến ngày xưa
cha nó chết về công việc của sở, nên mới ban ơn cho nó vào làm.
- Thế rồi sao?
- Tôi xem ý nó, thì nó không như những đứa khác. Nghĩa là nó không
nhí nhảnh, dễ dãi đâu.
- Thế bây giờ?
- Bây giờ là tôi làm ơn cho nó.
- Anh làm ơn cho nó?
- Phải, vì mẹ nó ốm.
- Sao?
- Để tôi nói hầu ông nghe. Ban nãy nó tìm tôi, hỏi vay tôi mấy đồng
bạc mua thuốc cho mẹ. Xin ông biết rằng lần này là lần đầu mà nó nhờ tôi
về tiền nong.
- Thế nó phong lưu à?
- Không, ông tính làm phu đủ ăn là may lắm, chứ còn thừa thãi sao
được. Giá nó không vì mẹ ốm, phải tiêu bất thường và vay loanh quanh bạn
hữu không được, thì chưa khi nào nó chịu nói với tôi.
- Đó là sự thực, hay nó tìm dịp đến gần anh?