OẲN TÀ RROẰN - Trang 174

- Tôi mong đó là nó nói dối, thì cách hành động của tôi mới có kết

quả. Nhưng, thưa ông, mẹ nó ốm thực.

- Thế anh bảo nó thế nào?

- Tôi bảo nó là tôi không có sẵn, nhưng tôi có thể đưa nó đến mượn

tiền ông. Nó sợ ông, không dám đi, nhưng tôi đã cắt nghĩa cho nó nghe rồi.

Ông chủ cười, khen:

- Tốt lắm.

- Phải, dịp tốt đến cho ông trong khi bà về Hà Nội. Tối nay, tôi sẽ lên

đây. Nhưng điều cần nhất, là ông nên xử trí cho khéo, kẻo con bé ấy tai
quái và liều lĩnh lắm.

- Không ngại.

- Tôi nên dặn trước ông thế, vì con Sáng này không như những con

trước tôi dắt đến cho ông đâu.

- Được rồi. Tôi cảm ơn anh.

Khoảng hơn tám giờ tối, Sáng lo lắng, theo cai Nhã đi trên con đường

bò quanh sườn đồi, lên nhà chủ. Chị chẳng biết việc vay tiền chủ có kết quả
gì không. Chị liều mà nghe lời Nhã, theo vào chủ để vay tiền. Chị chỉ mong
mẹ chị có thuốc uống. Chị biết Nhã vẫn dắt gái đến cho chủ, thì rồi đây, thế
nào chị cũng bị mang tiếng. Song, chị chỉ cốt lương tâm biết mà thôi.

Đến cổng, Nhã tặc lưỡi, nói:

- Nghề thế, chị nghe chưa, mình đi làm thì phải chiều ý chủ. Tôi thấy

chị cứ khủng khỉnh với người trên, như thế không nên.

- Thì cụ bảo cháu làm thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.