OẲN TÀ RROẰN - Trang 208

Trong tang gia đã nổi lên những tiếng khóc thảm thiết.

Người đàn bà góa xõa tóc, gục đầu bên cạnh cái thây ma mà tru lăn

tréo lộn.

Cái thây ma ấy bây giờ đã cứng đờ trong lần vải liệm trắng, bên cạnh

đặt bát cơm, quả trứng luộc, có cắm chiếc đũa bông và dăm nén hương.

- Ôi mẹ ơi, cực nhục lòng con, mẹ đi đâu mẹ bỏ con bơ vơ như chim

mất tổ...

Rồi nhớ đến chồng, chị gào:

- Ối anh ơi, anh đi đâu để vợ con anh mất trông cậy, để thân tôi cực

nhục trăm chiều, anh ơi là anh ơi!

Nhưng bỗng một tiếng quát:

- Im miệng.

Chị Cu ngẩng dậy, hếch cái mũ mấn ra để nom. Chị xỉ mũi, lau vào

gót chân rồi quệt đôi mắt đẫm lệ:

- Lạy cụ ạ.

Cụ thư ký - không biết đã sẵn sàng ở đó từ lúc nào - mặt hầm hầm, trỏ

ba toong vào mặt chị, hất hàm hỏi:

- Ai cho phép mày khóc?

- Lạy cụ, mẹ con chết thì con khóc.

Rồi không nhịn được nỗi thương tâm, chị ti tỉ:

- Mẹ ơi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.