OẲN TÀ RROẰN - Trang 213

Thằng Mến lại lắc đầu:

- Chả dại.

Trong khi ấy, anh ngẩng ra nghe cuộc điều đình. Biết là không ăn thua,

anh òa lên. Chắc anh tưởng thằng cu Mến cũng sợ anh khóc như bất cứ ai
trong nhà anh. Song, nó thản nhiên như thường. Nó nhìn anh. Em nó cũng
nhìn anh. Hai anh em nó nhăn răng ra cười. Mặt mũi nhăn nhó và chân tay
cả quẫy của anh, đối với anh em nó, là một trò giải trí.

Nhưng chợt ông ra. Hẳn ông đã thấy tiếng anh khóc.

Bếp sợ xanh mắt. Anh được thể, khóc to hơn. Ông cau mặt, hỏi:

- Sao thế?

- Thưa ông, anh đòi con ve của thằng Mến ạ.

Ông chạy lại gần. Ông thấy thằng bé đương cầm con ve kêu lanh lảnh.

Ông dỗ nó:

- Mày cho anh. Mày tìm con khác nhé!

Nhưng thằng Mến cười:

- Của cháu mới bắt được cho em cháu chơi.

- Mày nhường anh một tí. Chóng ngoan.

- Không, em cháu khóc.

Ông móc túi, nói:

- Mày bán lại cho tao vậy.

Thằng Mến nhìn tay ông nghĩ một lát, rồi đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.