- Nhưng lại nhà anh, tôi buồn lắm. Anh không hợp tính tôi nữa. Anh
không làm thơ, anh không viết truyện, thậm chí đến gái cũng không nhìn,
thì có phải lỡ người ta già đi lúc nào, mình không biết hay không?
Trinh nghiêm trang nhìn tôi, thở dài, lắc đầu, nói bằng giọng khinh bỉ:
- Anh chỉ là quân tốt đen lẻ trong cỗ tam cúc. Xã hội nếu có toàn hạng
người như anh, thì thôi, tha hồ cho chúng nó bóc lột nhau, tha hồ cho chúng
nó đâm giết nhau. Mà để chúng nó hoành hành như vậy, một ngày kia,
chính mình sẽ bị tay chúng nó bóc lột, đâm giết!
Tôi kinh hoảng. Hay anh đã hội kín hội hở gì đây, sao lại thở ra độc
một giọng "làm rối cuộc trị an” như thế. Coi không lại vạ miệng nhé!
Thấy tôi không đáp, Trinh thốc một hồi nữa:
- Anh có mắt không biết trông, có tai không biết nghe, có óc không
biết suy nghĩ. Anh là hạng tàn tật về linh hồn.
Nói đoạn, Trinh đứng dậy, bắt tay tôi, hầm hầm đi ra.
Về sau, tôi nghiên cứu mãi, mới biết Trinh độ này thích đọc truyện
trinh thám tây. Và cả ngày, lúc nào cũng có vẻ bí mật, hay nhìn nhận từng
cái cử chỉ cỏn con của người khác, và suy xét tâm lý người ta bằng những
câu vụn vặt mà anh nghe lỏm. Anh muốn làm nhà trinh thám thứ nhất của
nước Việt Nam.
Một buổi tối, gặp tôi ở phố, anh nhìn tôi mãi cho đến khi tôi trông thấy
anh. Thì anh khoèo hai ngón tay lại vẫy, và gật đầu để gọi.
Tôi cười ha hả, chạy đến hỏi:
- Sao anh không gọi to lên, suýt nữa tôi đãng trí không nom thấy anh.
Trinh lắc đầu, ra hiệu cho tôi theo.