ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 112

mục tiêu của những tên hèn hạ này không chỉ là chiếc thuyền đó, biết đâu
còn nhắm đến những thuyền lân cận như chúng ta.”

Bạch Sầu Phi chủ trương chờ đợi.

Vương Tiểu Thạch lăn qua lăn lại, cũng không biết đang nghĩ gì, trong

lòng luôn cảnh giác, thủy chung không thể chìm vào giấc ngủ.

Xa xa vang lên tiếng mõ canh đầu.

Bỗng nhiên, mạn thuyền hơi trầm xuống.

Vương Tiểu Thạch biết cao thủ đã đến, liền xoay người bật dậy.

Một bóng người lướt nhanh qua cửa sổ.

Hai tay Vương Tiểu Thạch liền phá tan song cửa, một tay nắm chặt cổ

người tới, một tay vươn về phía sau đầu đổi phương. Người nọ kêu lên một
tiếng, muốn giãy dụa nhưng Vương Tiểu Thạch đã giữ chặt y.

Nơi tay Vương Tiểu Thạch chỉ cảm thấy mềm mại ôn nhu, còn có

hương thơm của xử nữ. Cánh tay đụng phải ngực người kia, trong lòng liền
run lên, khuỷu tay bất giác lỏng ra. Người nọ giận giữ quát lên:

- Buông tay ra! Đồ chết bầm, mau bỏ tay ra!

Vương Tiểu Thạch vừa nghe liền giật mình, vội vàng buông tay, nói:

- Sao lại là cô?

Cô gái kia xoay người lại, mái tóc đen vốn cột chặt xõa ra, khuôn mặt

vừa vui vừa giận khẽ cau lại như một đóa hải đường tím. Đây không phải
Ôn Nhu thì là ai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.