ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 113

Vương Tiểu Thạch vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, còn Ôn Nhu thì lại

giống như sắp khóc, giậm chân tát cho hắn một cái.

Lần này Vương Tiểu Thạch cũng không tránh được.

Đây là lần thứ hai hắn bị Ôn Nhu tát.

Ôn Nhu thấy dáng vẻ ngây ngốc của hắn, nhịn không được phì cười.

Cảnh đêm bên sông như say lòng. Vương Tiểu Thạch nhìn nụ cười

phong tình của nàng đến ngây dại. Ôn Nhu hình như cũng phát giác ra, mặt
bắt đầu nóng lên, may mà dưới ánh trăng không nhìn thấy được sắc mặt của
nàng, nhưng một cô gái xinh đẹp thẹn thùng lại càng rung động lòng người.

Hai người nhất thời ngẩn ra bên cạnh khoang thuyền, đều nhìn xuống

mũi chân của mình. Xa xa có tiếng kéo lưới, loáng thoáng còn có thể phân
biệt được tiếng cá nhảy khi lưới rời khỏi nước.

Đúng lúc này, trên dòng sông không sóng, an bình như mộng bỗng

vang lên một tiếng kêu thảm.

Chuyện đầu tiên Vương Tiểu Thạch làm chính là tìm Bạch Sầu Phi.

Bạch Sầu Phi không có trên thuyền.

- Hỏng rồi!

Ôn Nhu vội hỏi:

- Chuyện gì?

Trên chiếc thuyền lớn hoa lệ kia đã vang lên tiếng chiến đấu.

Vương Tiểu Thạch nói:

- Không có thời gian nữa. Chúng ta hãy đi trước rồi nói sau!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.