ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 147

Vương Tiểu Thạch hơi thất hồn lạc phách nói:

- Cô ấy... cô ấy liệu có trở về không? Cô ấy một mình đến kinh thành

sao?

Bạch Sầu Phi lẩm bẩm:

- Ta không biết.

Vương Tiểu Thạch cho rằng Ôn Nhu cũng như lần trước tại bờ Hán

Thủy, cuối cùng sẽ lén trở về.

Nhưng không có.

Ôn Nhu không quay lại.

Bọn họ không lập tức lên đường, ở lại chờ đợi hai ngày, kết quả vẫn

như vậy.

Bạch Sầu Phi đành phải cùng Vương Tiểu Thạch cưỡi ngựa vào kinh

thành.

Trong kinh thành có tất cả những thứ thú vị, có hầu hết những cơ hội,

có đánh bạc một lần ném xuống ngàn vàng, có mỹ nhân nụ cười nghiêng
thành, có những thứ chỉ xuất hiện trong tưởng tượng, cũng có những thứ
khiến người ra hoàn toàn không tưởng được.

Thành thị lớn này là cội nguồn của sức sống, lồng hấp của tuổi già; là

mảnh đất của công danh, cũng là vực sâu của tội ác; là nơi anh hùng đắc
chí, danh sĩ hài lòng, cũng là nơi chí sĩ nản lòng, hảo hán chùn chân.

Từ xưa đến nay có biết bao anh hùng hảo hán, văn nhân dị sĩ đến nơi

này, muốn mai kia thành danh, thi triển thân thủ, một bước lên mây, áo gấm
vinh quy, nhưng người thành công thì ít, còn người thất bại thì nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.