ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 200

vàng dừng thế công nên có kẻ còn vẽ lên trên đất một vết khắc sâu, vết lửa
văng khắp nơi.

Sư Vô Quý đã theo Tô Mộng Chẩm đi ra bên ngoài.

Không một ai dám ngăn cản bọn họ.

Không một ai có thể giữ bọn họ lại.

Tô Mộng Chẩm đi đến trước bậc cửa, hơi dừng lại, sau đó nhấc chân

lên, dùng gót chân đá ngược một cái. Quả chùy sắt nặng chín mươi ba cân
liền bị đá bay lên, khiến mọi người lao nhao né tránh. Chỉ nghe một tiếng
“ầm”, quả chùy đã phá vỡ bức tường đá phía trên có một chữ “Lục” theo
lối viết thảo. (kiểu chữ Hán, có đặc điểm là nét bút liên tục, viết nhanh)

Tường đổ gạch nứt, bụi bay khắp nơi, Tô Mộng Chẩm đã không thấy

bóng dáng đâu.

Trên tường chỉ còn lại ba chữ “Phân Bán Đường”, còn có một quả

chùy rơi xuống.

Bên ngoài trời vẫn mưa.

Mưa rơi nhỏ dần, nhưng mây đen vẫn còn dày đặc, gió nổi mây vần.

Tô Mộng Chầm vừa ra đường cái lập tức lướt nhanh đi. Sư Vô Quý

cũng theo sát không rời một tấc.

Vừa rồi Tô Mộng Chẩm bảo y “đi ngay” chứ không phải là “đi”, cho

nên y vừa nghe lập tức dừng tay, thậm chí không để ý đến an nguy của bản
thân.

“Đi” và “đi ngay” không giống nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.