ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 289

Một người thân mang tuyệt nghệ, nhưng gần ba mươi tuổi vẫn không

ai biết sự hiện hữu của y, rốt cuộc y có một quãng đời không tầm thường
như thế nào?

Ánh mắt Vương Tiểu Thạch bỗng thoáng hiện lên vẻ đồng tình và hiếu

kỳ khó phát giác ra.

Đương nhiên hắn không dám biểu lộ sự đồng tình của mình.

Bởi vì mấy người cùng đi trên đường ở kinh thành này, chỉ tùy tiện

vươn một ngón tay cũng có thể làm nổi lên sóng lớn trên giang hồ, bọn họ
sao lại để người khác đồng tình.

Mặc dù có đôi khi bọn họ thật sự cần người đồng tình với mình.

Hán tử trên giang hồ, thà rằng đổ máu chứ không đổ lệ. Mỗi người đều

có những chuyện thương tâm trong đời, giống như vết thương nén lại trong
tâm khảm. Trong mưa gió não nề, đêm hoang cô tịch, bọn họ có thể khóc
một mình, âm thầm than thở, nhưng tuyệt đối không cầu thế nhân đồng
tình.

Ngươi đồng tình với hắn, chính là xem thường hắn.

Một hán tử chân chính sẽ mở lòng hoan nghênh ngươi cùng hắn uống

rượu, cùng tiêu diệt kẻ thù, hăng hái cùng ngươi dùng nắm tay nghênh gió
mạnh, xuyên qua núi dao biển lửa, nhưng tuyệt đối sẽ không để ngươi đồng
tình với hắn.

Chỉ có kẻ yếu mới thích người khác đồng tình.

Sự đồng tình của Vương Tiểu Thạch chỉ là ở trong lòng biết mình nên

làm thế nào, biến đồng tình thành sự khích lệ. Còn sự hiếu kỳ của hắn lại là
đặc điểm của người trẻ tuổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.