ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 382

Tuyệt kỹ đắc ý “Ngũ Lôi Oanh Đỉnh” của Lôi Hận, chẳng lẽ cũng chỉ

chấn vỡ được một mảnh vải từ y phục của hắn?

Lôi Hận đã biến sắc, không phải biến thành hận, mà là kinh.

Kinh và hận là không giống nhau, hận là thù, còn kinh là sợ. Những

người đi lại trên giang hồ, chưa bao giờ nghe qua Lôi Hận “sợ” người nào
hay chuyện gì.

Nhưng Lôi Hận quả thật đang “kinh”, là “kinh” trong “kinh sợ”.

Vương Tiểu Thạch nhìn mảnh vải trên tay đột nhiên biến mất, nhịn

không được tặc lưỡi khen:

- Thật là lợi hại, vải bằng sợi bông cũng có thể dùng cương lực chấn

vỡ, quả thật cao minh.

Hắn đang khen ngợi Lôi Hận.

Nhưng khi Lôi Hận nghe được, so với tát vào mặt hắn còn khó chịu

hơn gấp trăm lần.

Điều này quả thật còn khó chịu hơn so với bị chế nhạo.

Nghe giọng điệu của Vương Tiểu Thạch, giống như hắn không phải

đang tử chiến một trận với Lôi Hận, mà chỉ là thăm dò một chút xem tuyệt
kỹ thành danh Lôi Hận thế nào, rốt cuộc cao đến nào. Sau đó hắn đã biết,
đã lĩnh giáo qua, lại lên tiếng khen ngợi, giống như một vị lão sư đang đánh
giá bài văn của học trò mình.

Vương Tiểu Thạch cười hì hì nhìn vẻ mặt đối phương, hỏi:

- Sao rồi? Còn chiêu thức nào có uy lực mạnh hơn không?

- Có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.