Vương Tiểu Thạch nói:
- Tốt! Các vị muốn giết người hay bắt người đều phải hỏi qua ta trước.
Chuyện này ta gánh vác.
Nhan Hạc Phát nói:
- Đó là ngươi tìm chết.
- Chúng ta vốn không thù không oán, cần gì động thủ phải thấy máu.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Không bằng chúng ta tìm một biện pháp tốt hơn, mọi người luận võ
một cách bình thường, có thể không tổn hại đến mạng người.
Nhan Hạc Phát nói:
- Nếu ngươi sợ thì mau cúp đuôi đứng sang một bên đi!
Vương Tiểu Thạch nói:
- Ta là sợ đao kiếm của ta không có mắt, một khi không cẩn thận giết
chết các vị, ta sẽ cảm thấy lương tâm bất an, nuối tiếc cả đời.
Tứ đại thánh chủ đều giận tím mặt. Vương Tiểu Thạch lại nói:
- Không bằng như vậy, các vị hãy chọn một phương thức đồng loạt
xông lên, một mình ta sẽ tiếp cao chiêu của các vị. Nếu may mắn chiếm
được lợi thế, xin các vị bỏ qua lần này; còn nếu như thất bại, chết dưới tay
bốn vị cao nhân danh lừng giang hồ cũng không thể trách.
Tứ đại thánh chủ thấy Vương Tiểu Thạch ngông cuồng như vậy, muốn
dùng một địch bốn, trong lòng không hẹn mà cùng hiện lên suy nghĩ: người
trẻ tuổi này vừa xuất kiếm đã chém đứt nón cỏ của Nhị Thánh chủ Chu