ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 551

Hắn vừa nói xong câu này, người trống rỗng kia đột nhiên ngẩng đầu

lên.

Người nọ vừa ngẩng đầu, Trương Thán liền giật mình, không nhịn

được lui một bước.

Hắn chưa từng thấy qua ánh mắt đáng sợ như vậy.

Ánh mắt cương liệt, đáng sợ và sắc bén đó lại đến từ một đôi mắt hoàn

toàn trống rỗng.

Ánh mắt sắc bén chợt lóe lên rồi biến mất.

Trương Thán nhất thời nói không nên tiếng, trong lòng hắn có một

cảm giác rất kỳ lạ.

Trước giờ hắn không muốn chết. Hắn sống một cách rất vui vẻ, cũng

vô cùng phong phú. Hắn kết giao với Lôi Thuần là vì đã đáp ứng nàng một
câu, nhận một ân huệ của nàng, cho nên đã thề sẽ bảo vệ nàng đến khi xuất
giá mới thôi. Kết giao cùng với một vị hồng phấn giai nhân như vậy, tâm
tình của hắn dĩ nhiên là rất vui sướng. Huống hồ mỗi ngày hắn đều ăn cơm,
đây là hứng thú lớn nhất của hắn, nếu như chết đi thì sẽ không ăn cơm
được, cho nên trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới cái chết.

Hơn nữa hắn còn rất sợ chết, khi có thể không chết, hắn đều cố gắng

để sống sót.

Vì để sống sót cho nên hắn không tiếc khóc than, cũng không tiếc kêu

cứu mạng.

Hắn cũng không muốn tự kết thúc tính mạng của mình.

Nhưng khi hắn bị người nọ nhìn thoáng qua, đột nhiên trong lòng

giống như có một khối sắt đè nặng, gần như có cảm giác muốn chết đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.