ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 690

- Có lẽ… có lẽ Trương ca ca đã sớm chán ghét ở cùng tiểu muội,

chẳng trách luôn gọi muội là Lôi cô nương, chuyện đó… muội cũng không
dám giữ lại.

- Đừng nói như vậy!

Trương Thán nghe xong liền lúng túng:

- Ta vốn không có ý đó. Lúc chúng ta kết nghĩa, ta cũng không dám

gọi cô là muội muội, trong lòng tuy đối đãi như vậy, nhưng luôn cảm thấy
mình không xứng…

- Nói vậy là sao? Có gì xứng hay không xứng?

Lôi Thuần không thể nào tiếp nhận ý của Trương Thán:

- Từ Trường An đến Hán Thủy, dọc theo con đường này, nếu không có

ngũ ca che chở e rằng muội đã không còn mạng về kinh rồi.

- Vậy thì có gì chứ? Ngoại trừ vài đường công phu mèo quào, ta chẳng

biết gì cả. Thất muội lại trời sinh thông minh, vừa gặp mặt đã cứu ta một
lần, nói ra thật xấu hổ.

Trương Thán chán nản nói:

- Chỉ là sau khi đến kinh thành, ta phát hiện bất kể là Lục Phân Bán

đường hay Kim Phong Tế Vũ lâu đều có rất nhiều người cao minh hơn ta.
Vừa rồi lệnh tôn xuất thủ, cho dù ta luyện cả đời cũng theo không kịp. Vị
Địch đại đường chủ kia mặc dù chưa hề ra tay, nhưng xem ra cũng là cao
thủ đỉnh cấp. Cho dù sau này Thất muội được gả đến Kim Phong Tế Vũ
lâu, Tô công tử còn có hai người Đại Tiểu Thạch Đầu gì đó đều là cao thủ
nhất lưu. Ta đến kinh sư không có ý khác, chỉ muốn bảo vệ Thất muội,
không để người khác khi dễ muội muội ta. Bây giờ cô xem, có làm được gì
chứ? Thật sự là mất mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.