ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 769

Đáng tiếc Đường Bảo Ngưu không nhìn thấy, hắn đã bước vào trong

nhà xí.

Những người áo đen này lập tức chuyển động.

Cho dù không có mưa cũng rất khó phát hiện ra, bởi vì hành động của

những người này vừa thần tốc lại không mang theo một chút tiếng gió nào.
Bọn họ lấy ra vài thứ trên người, nhanh chóng ghép lại thành một thanh
trường thương sắc bén, chia làm bốn phía bao vây nhà xí; mũi thương nhắm
chuẩn vào vách cỏ, trong ánh chớp lóe lên ánh sáng lạnh. Trong đó có hai
người bay vọt lên phía trên, mũi thương chống vào trên nóc nhà xí.

Không có một tiếng động nào, huống hồ đây còn là đêm mưa, một

buổi tối gió táp mưa sa.

Bọn họ đều đang đợi.

Bọn họ đang đợi cái gì?

Sấm chớp lại nổi lên, rung động mặt đất, chiếu sáng màn mưa.

Những chiếc đèn dầu kêu vù một tiếng, trong đó có một chiếc đã tắt,

tỏa ra một luồng khói đen khét lẹt.

Sắc mặt Trương Thán biến đổi.

Hắn từ trong tay áo móc ra một chiếc hộp sắt lớn khoảng bằng móng

tay, dùng móng tay đẩy nắp hộp ra, chấm một chút vào thứ trong hộp chà
dưới mũi một cái, sau đó mới nói:

- “Bát Đại Giang Hồ” ta đều tinh thông, “Diệt Đăng Mê Hồn yên” còn

không đánh gục được ta.

Lần này hắn nhận được phản ứng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.