ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 867

tử, định tồn vong, mà là đang bày tiệc chúc mừng.

Một người như vậy, đương nhiên là Chu Nguyệt Minh.

Phương Ứng Khán nhìn một chút, mỗi cử động của y đều lộ ra phong

độ và giáo dưỡng, nhưng vẫn còn vài phần giống như trẻ con muốn làm ra
vẻ thành thục:

- Ngài đã đến rồi, vậy tốt nhất là hôm nay không có chuyện của chúng

ta.

Chu Nguyệt Minh vội nói:

- Đúng, đúng, đây là chuyện của Tô lâu chủ và Tổng đường chủ,

chúng ta chỉ đến để chứng kiến.

Hai người bọn họ nói xong liền phân ra hai bên ngồi xuống. Chu

Nguyệt Minh vẻ mặt tươi cười, cặp mắt híp lại thành một đường, lại nhìn
vào thanh kiếm bên hông Phương Ứng Khán. Thanh kiếm này có vỏ kiếm
cổ xưa và dày, lại thấp thoáng hiện lên ánh đỏ, giống như huyết mạch trong
cơ thể người đang lưu động.

- Ngươi đến sớm một ngày.

Chờ Chu Nguyệt Minh và Phương Ứng Khán ngồi vào chỗ của mình,

Lôi Tổn mới nói với Tô Mộng Chẩm:

- Ngươi mời Chu hình tổng đến, vậy không còn gì tốt hơn.

- Đó là do ngươi muốn tấn công trước thời hạn. Lục Phân Bán đường

có người của ta, hành động của ngươi không thể gạt được ta.

Tô Mộng Chẩm lạnh lùng nói:

- Ngươi cũng mời Tiểu hầu gia đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.