ÔN NHU NỘ TƯỚNG CÔNG - Trang 106

Từ Nam Xương đến Côn Minh, bọn họ chạy hơn mười ngày đường,

ngựa quen đường cũ đến trước một dãy tòa nhà lớn ngoài thành thì dừng
lại, Lâu Thấm Du có chút kinh ngạc, người thường sẽ không ở nổi trong
loại tòa nhà lớn như thế này.

"Thanh ca, muội phu là?"

"Vân Nam Đô Chỉ Huy Sứ."

"Gì?"

Vừa nói chuyện Phó Thanh Dương vừa tiến lên gõ cửa, nô bộc mở cửa

ra, Phó Thanh Dương vừa báo tính danh ý đồ đến thăm, một nô bộc lập tức
vào trong thông báo, một nô bộc khác nhận ngựa của bọn họ mang đi chăm
sóc, lại có nô bộc khác cung kính nghênh thỉnh bọn họ đi vào.

"Tam công tử, Tam phu nhân, thỉnh đi theo ta."

Phó Thanh Dương vừa mới bước vào đại môn vài bước, một thân hình

nhỏ nhắn xinh xắn thơm phưng phức tựa như ác hổ nhào vào lòng của hắn,
sau đó là tiếng kêu khóc liên tiếp vừa mừng vừa sợ.

"Tam ca, Tam ca, nhớ ngươi muốn chết!"

Á, ông trời, lại tới nữa!

Nam tử hán đại trượng phu, trời không sợ, đất cũng không sợ, chỉ sợ

nhất là nước mắt như lũ lụt của nữ nhân. Trời cố tình khiến hắn toàn gặp
phải nữ nhân thích khóc như mưa như bão, ngày hôm qua lão bà của hắn
khóc đến trời đen kịt, hôm nay đến phiên muội muội của hắn khóc la rầm
rĩ.

Aizz! Nữ nhân tại sao lại thích khóc như vậy chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.