"Ngươi không có." Lâu Thấm Du trả lời thay hắn. "Bởi vì ngươi chỉ
nghĩ đến chính mình, ngươi hy vọng ta có thể trở thành một thê tử xứng
đáng, một người vợ có thể chia sẻ một nửa trách nhiệm với ngươi, phụ trợ
ngươi hoàn thành kỳ vọng của cha mẹ, còn muốn ta ở bên cạnh ngươi bất
cứ lúc nào ngươi cần, trấn an ngươi, an ủi ngươi, làm cho lòng ngươi bình
thản lại. Đại công tử, ngươi..." nhẹ nhàng một chút. "...mới là một nam
nhân muốn trói buộc ta vào gia đình!"
Vũ Văn Tĩnh Nhân há hốc mồm, lại không biết nói gì cãi lại, bởi vì
hắn đúng thật là có ý tưởng này.
"Mà Thanh ca lại trái ngược lại với ngươi, hắn chỉ muốn ta làm một
thê tử tốt, ôn thuần phục tùng, hiếu thuận với cha mẹ chồng, biết chăm lo
việc nhà, hầu hạ trượng phu, sanh con dưỡng cái, sau đó..." Lâu Thấm Du
cười thật ôn nhu. "Hắn sẽ yêu thương ta, sủng ái ta, chẳng những quan tâm
đến tâm tình của ta, cũng sẽ cực lực thỏa mãn tâm nguyện của ta. Hơn
nữa..."
Nàng lại thở dài thật sâu trấn tĩnh lại sự xúc động dâng trào, "Hắn nói
muốn rước bài vị của cha ta vào đại từ đường nhà hắn để cung phụng!" lại
tươi cười thỏa mãn.
"Còn có..." Nàng thuận tay đem toàn bộ xíu mại, bánh bao còn lại trên
bàn đổ xuống cho Tuyết Vụ ăn. "Nó tên là Tuyết Vụ, là Thanh ca đã mua
cho ta , bởi vì ta thích, hắn liền bỏ ra một trăm lượng mua về cho ta. Đại
công tử, ngươi sẽ làm những chuyện như vậy sao? Chỉ vì ta thích, ngươi
liền sẽ bỏ ra một trăm lượng mua một con chó bé nhỏ không giá trị gì như
vậy?"
"Ta...Ta..."
"Ngươi sẽ không." Lại một lần nữa, Lâu Thấm Du trả lời thay hắn.
"Bởi vì nuôi dưỡng, cưng chìu một con chó, đối với ngươi mà nói là không