Lâu Thấm Du vẫn trừng mắt nhìn Mộ Dung Vũ Đoạn, tiếp tục cố gắng
tiêu hóa chuyện này; Độc Cô Tiếu Ngu và Quân Lan Chu cũng vẫn như
trước chăm chú nhìn thẳng nàng, vô cùng khẩn trương; Mộ Dung Vũ Đoạn
cười khổ, hoàn toàn bỏ ý định muốn làm rõ ràng rốt cuộc tình huống hiện
tại là như thế nào.
Quên đi, "Một ngày nào đó" hắn sẽ rõ ràng.
"Thanh ca."
"Thiệt tình, nữ nhân đúng là phiền phức mà, lão bà, có chuyện gì một
lần nói cho xong đi, được không?"
Rẹt một cái, cuối cùng tầm mắt của Lâu Thấm Du cũng dời đi hướng
khác, nàng hung tợn nhìn thẳng mặt Phó Thanh Dương, bộ dáng quả thật
giống như đang muốn cắn đầu người nào đó, đáng sợ tới mức Độc Cô Tiếu
Ngu, Quân Lan Chu và Mộ Dung Vũ Đoạn đều không tự chủ được lui ra
sau hai bước.
Đầu bọn họ không thể ăn, đừng cắn bọn họ!
"Thanh ca, chàng..."
"Hừ, nàng lại ngắm nhìn ta chằm chằm, là nàng đã nói, nếu nàng lại
nhìn ta chằm chằm như vậy, ta phải nhắc nhở nàng một tiếng, nè, bây giờ ta
nhắc nhở nàng, mau mau đừng nhìn ta chằm chằm như vậy!"
Rẹt một cái, Độc Cô Tiếu Ngu và Quân Lan Chu cũng cùng đem ánh
mắt phóng tới nhìn chằm chằm Phó Thanh Dương, trừng mắt lên một cách
khó hiểu.
Bây giờ là lúc nào mà tên ngu ngốc này còn nói lời như thế, hắn không
sợ lão bà trong cơn tức giận hưu phu ngay tại đương trường hay sao?