ÔN NHU NỘ TƯỚNG CÔNG - Trang 32

Nàng thật sự nguyện ý bỏ một Vũ Văn Tĩnh Nhân ái mộ nàng, hiểu

nàng để gả cho một tên buôn bán ngựa thô tục xa lạ trước mắt này hay sao?

Không, không, nàng không thể do dự, vì cha, cũng vì chính nàng,

nàng phải kiên trì lên.

Thế là nàng mở miệng hít thật sâu một ngụm không khí, để mùi ngựa

khai ngấy kia không kiêng nể gì làm nhục phế quản của nàng, hy vọng bản
thân mình có thể sớm quen cái mùi này đi, sau đó nàng từ từ ngước mắt
lên.

Bởi vì hai người thật sự đứng rất gần nhau, Đại hồ tử lại cao hẳn hơn

nàng một cái đầu, muốn nhìn diện mạo của hắn, nàng phải ngưỡng cao tầm
mắt ở một góc độ thực mất tự nhiên, mà lúc này cặp mắt nàng nhìn thẳng
về phía trước thì tầm mắt cũng chẳng qua vừa mới đến bộ ngực rộng lớn
của Đại hồ tử, trong nháy mắt một mùi chua chua ngấy ngấy khai khai tanh
tanh nồng nặc xông vào mũi, khiến nàng đang bị nghẹn thở mà suýt chút
nữa phải ói ra ngay đương trường.

Nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ, đó là mùi từ người của Đại hồ tử bốc ra.

Nàng không phải chưa từng ngửi qua mùi ngựa, tuy rằng không dễ

ngửi cho lắm, nhưng cũng sẽ không làm người ta muốn ói như thế, nhưng
nếu mùi ngựa khai nồng nặc mà hòa lẫn mùi mồ hôi chua lòm của con
người, thối lại càng thêm thối, không thể chỉ có thể dùng một từ thối đơn
giản để hình dung, mà là cái mùi này dường như có thể giết người.

"Ngươi không thích tắm rửa sao?" Nàng bất giác bật thốt lên hỏi.

Đại hồ tử lắp bắp kinh hãi, "A! Sao ngươi biết ta không tắm rửa?" Hắn

chợt khẩn trương nói nhỏ nhỏ, "Xin ngươi, trăm ngàn lần đừng có méc mẹ
ta a! Bà đã cảnh cáo ta phải mỗi ngày tắm rửa, nếu ngày nào mà không tắm
rửa bị bà biết được, bà sẽ làm cho ta đẹp mặt!" Rồi lại ủy khuất than thở,
"Nói đi rồi cũng phải nói lại, nếu không phải vì giao ngựa cho muội muội

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.