ÔN NHU NỘ TƯỚNG CÔNG - Trang 34

Tầm mắt Lâu Thấm Du cuối cùng dời đến đôi mắt của Đại hồ tử đang

nhìn xuống nàng, nói thực ra, tìm được đôi mắt của hắn thật sự không dễ
dàng chút nào, bởi vì Đại hồ tử không chỉ có bộ râu xồm xoàm mà đầu tóc
của hắn cũng vô cùng hỗn độn, tóc tai dơ bẩn như mấy trăm năm rồi chưa
chải, không búi lên cũng không buộc tóc lên, cứ để rối tung một nùi, lõa
xõa tứ phía như cái tổ quạ.

Ít nhất cũng phải tỉa bớt tóc trên trán đi một chút chứ?

Nhưng hắn cũng không tỉa, cứ để những sợi tóc dài ngắn không đồng

đều phủ xuống mặt, kết quả là khuôn mặt kia của hắn phân nửa là râu ria
xồm xoàm, phân nửa là tóc tai vương vãi hỗn độn, cho nên trong một đống
hỗn độn đó mà tìm được đôi mắt của hắn, không phải nói quá lên chứ thật
sự không dễ dàng chút nào.

Nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt của hắn, Lâu Thấm Du lập tức như

mất hồn, sững sờ, ngẩn người ra nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, không thể
dời mắt đi được.

Đôi mắt thật đẹp!

Thâm thúy như vậy, sáng ngời như vậy, phảng phất như tinh tú lóe

sáng trong đêm tối, còn có hai hàng mi rậm rạp cong vút, lại đen như mực,
hơi hơi lay động, mê người không thể tưởng tượng được, mà đặc biệt nhất
là, mắt của hắn tỏa ra một tia sáng lóng lánh kỳ dị, nhiệt tình, ấm áp, lại
khờ khạo, chân thành, ngay thẳng.

Nàng theo từng thấy đôi mắt nào "ngây thơ" như vậy!

Đôi mắt ngây thơ trong sáng của hài đồng kia lại nằm trên gương mặt

của một gã buôn ngựa cao to thành thục, thật khiến Lâu Thấm Du thập
phần kinh ngạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.