Nhất là Lục Phù Dung, tối hôm qua vì ra vẻ tín nghĩa, bà phải giả tươi
cười chủ trì hôn lễ; vì ra vẻ khí độ, bà phải tỏ vẻ hào phóng hoan hỉ dự yến
cùng các tân khách khác, vì ra vẻ quyết đoán, bà phải dũng cảm nâng ly
cụng chén với khách khứa, cuối cùng, vì biểu hiện...biểu hiện...
Chẳng biết vì biểu hiện cái gì, dù sao bà đã uống rượu, uống say túy
lúy rối tinh rối mù, mê man đến hừng đông, sau khi tỉnh lại bà chỉ muốn
giết người.
Giết nữ nhi của bà, cũng giết luôn tên đại hồ tử kia!
"Tam muội gả thì cũng đã gả rồi..." Thái độ Lâu Nguyệt Sương bình
tĩnh nói. "Giờ ngài tức giận cũng có ý nghĩa gì?" Theo nàng thấy, nếu đó là
sự lựa chọn của tam muội, hôn lễ cũng đã hoàn thành rồi, vậy cũng không
cần gây thêm chuyện nữa.
Mày liễu của Lục Phù Dung nhướng cao lên."Vậy thì sao? Lục Ánh
sơn trang còn không đến phiên ngươi làm chủ, ngươi chưa gì đã muốn ra
lệnh cho ta sao?"
Lâu Nguyệt Sương dở khóc dở cười. "Ta không phải có ý đó..."
"Không phải thì câm miệng lại cho ta, bây giờ..." Lục Phù Dung
nghiến răng nghiến lợi nói, liếc đôi mắt Sơn Đông lão hổ qua ba vị nữ nhi
còn lại. "ta muốn biết, cuối cùng là ai đã để tên tiểu tử đó tới đây? Ta không
phải đã căn dặn rồi sao, không được cho tất cả những nam nhân Thấm Du
có thể lựa chọn để gả qua ải?"
"Chuyện này..." Lâu Nguyệt Sương theo bản năng liếc về phía Lâu
Nguyệt Lan.
Lâu Nguyệt Lan co rúm lại một lúc, sau lại ưỡn ngực cãi lại. "Là ta đã
kêu Hồng Cúc đi phụ trách chuyện này, nói không phải chứ nha đầu kia vừa
thấp lại vừa béo, mặt mày ngơ ngáo, chắc tiêu chuẩn chọn chồng nhất định