ÔN NHU NỘ TƯỚNG CÔNG - Trang 94

buôn bán ngựa cũng có biết chữ nhưng không thích đọc sách, càng không
thích bàn tụng về thi từ ca phú.

Nhưng cuộc sống như thế cũng thập phần êm đềm tĩnh lặng và bình

an, không gây ra những thương tổn, bi thương gì, cũng không có bất cứ yếu
tố phẫn nộ, công kích nào.

Có đôi khi, Lâu Thấm Du cảm thấy dường như có thể cảm nhận được

loại hạnh phúc bình thường theo lời phụ thân đã nói.

Không có mưu kế, tranh giành, không có thâm sâu âm trầm phải nhìn

mặt đoán lòng, chỉ thản nhiên như không khí, như hô hấp bình thường, lẳng
lặng xuôi theo thời gian...

"Tránh ra, Bạch Yên, ngươi tự đi chơi một mình đi!"

Vừa giận vừa buồn cười, Lâu Thấm Du đẩy Bạch Yên đang cọ cọ vào

người nàng ra, nhưng trong nháy mắt nó lại trở lại tiếp tục cọ cọ nàng.

"Bạch Yên, ngoan nha, đừng náo loạn nữa có được không? Mặc Dạ

vào thành cùng Thanh ca sẽ trở về nhanh thôi, chờ bọn họ trở về, chúng ta
sẽ cùng theo bọn họ đi dạo, ta cam đoan hôm nay sẽ nhất định đi dạo lâu so
với ngày hôm qua, nhưng giờ để ta giặt quần áo đã?"

Như lời của Phó Thanh Dương, mỗi ngày cưỡi một chút, sau một

tháng Bạch Yên đã nhận Lâu Thấm Du là chủ nhân của nó; Phó Thanh
Dương còn nói, sau này ngoại trừ hai người bọn họ, Bạch Yên sẽ không
bao giờ để bất kỳ kẻ nào cỡi lên nó nữa, bởi vì ngựa còn trung thành hơn so
với người.

Chỉ là gần đây, mỗi khi Phó Thanh Dương cưỡi Mặc Dạ vào thành thì

Bạch Yên sẽ cọ cọ vào người nàng làm nũng, đòi nàng phải dắt nó đi dạo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.