ÔNG CỐ VẤN - Trang 27

một hơi rồi mới chịu vứt mẩu thuốc lá ướt đẫm nước bọt, nhoẻn miệng
cười, chìa tay bắt tay Hai Long:
- Khỏe chớ?
Hàm răng hắn vàng khói thuốc.
Hai Long cầm bàn tay gầy guộc của hắn, có cảm giác như mình đang chạm
tay thần chết. Lê Vượng là hắn, người đã nhân danh trưởng ban cải tạo mời
anh sáng nay lên gặp.
Vượng đưa anh lại bàn, tiếp tục giọng thân mật, bề trên:
- Ngồi xuống đó. Cứ tự nhiên. Khỏe chớ? - Hán nhắc lại câu hỏi thăm chưa
được trả lời.
- Cảm ơn ông, tôi vẫn thường.
- Thuốc đó!
Hân đẩy bao Bastos về phía anh, rồi rút từ túi áo ra một gói thuốc sợi màu
nâu xỉn.
- Miềng quen thừ ni. Bastos nhiều người kêu nặng nhưng với miềng thì quá
nhẹ.
Vượng lại cho một chân lên ghế, ngồi vê điếu thuốc lá sâu kèn. Người ta
nói Vượng bắt chước ông Cậu, mời khách thuốc lá ngoại còn mình chỉ hút
thuốc Cẩm Lệ vấn tay.
Cử chỉ của Vượng thân mật, xuề xòa. Hắn tiếp Hai Long như gặp một cán
bộ dưới quyền đã công tác lâu năm với nhau hồi còn ở rừng. Cặp lông mày
của hắn thưa và gần như trụi hết. Đôi hố mắt sâu thẳm, long lanh một cặp
mắt tươi cười, thỉnh thoảng lại có một cái nhìn như xoáy vào tâm can anh.
Những con mắt ấy như muốn nói: biết nhau rồi, đừng vờ vĩnh nữa!... Hai
Long cảm thấy e ngại
- Miềng đã nghe ông Hiếu nói về anh. Hồ sơ nằm đó rồi. Ông Hiếu chưa tin
anh. Nhưng miềng thì miềng tin. Anh em không tin nhau thì răng? Anh
kém miềng mươi lăm tuổi nhưng cũng cùng một lứa với nhau thôn! Mươi,
mười lăm năm kháng chiến cả. Anh là chi ủy viên, miềng là thường vụ tỉnh
ủy, rứa cả...
Hai Long ngắt lời hắn:
- Ông đã coi hồ sơ của tôi. Tôi đã rời bỏ hàng ngũ Việt Minh từ năm 1952.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.