ÔNG CỐ VẤN - Trang 89

Một điều bất ngờ đối với Hai Long... Đôi mắt Cẩn đang phóng ra những tia
hiểm độc, đầy sát khí, bỗng dịu hẳn xuống ngước nhìn anh, hiền lành, bé
bỏng, chờ đợi như mắt trẻ thơ. Anh hiểu là Cẩn thực sự bối rối, hoang
mang, cần có một nơi bấu víu, chìa tay ra với mình khi hắn đang rơi vào
xoáy nước.
- Chúa đã cho tôi đi với cậu Út đến ngày tận thế. Biết đi thì lối nào cũng
thông, cậu Út chớ ngại chi không có đường đi nước bước. Cậu Út và tôi
cùng dốc lòng cầu Chúa ban cho bằng an, cậu Út và tôi sẽ đi đến cửa Thiên
đàng.
Hai Long đặt một tay lên trái tim. Mặt Cẩn tái xanh. Hai Long cũng cảm
thấy gai gai trên mặt. Sự xúc động của Cẩn đã lan truyền sang anh, làm cho
anh đang chủ động đóng vai kịch bỗng cảm thấy mất thăng bằng. Tuy vậy
không thể dừng lại nửa chừng.
- Cậu Út đã biết tên thánh của tôi. Tôi là Pierre Vũ Đình Long. Cậu có nhớ
hình ảnh Thánh Phê-rô[1] tay cầm gậy chỉ đường, tay cầm chìa khóa mở
cửa Thiên đàng không?... Cậu Út tính kỹ chưa? Tôi sẵn sàng đi trước dò
đường.
Cẩn lập bập:
- Mấy bữa ni tui như người sống trong hỏa ngục, cực khổ muôn vàn. Tui
trông cậy nơi anh...
---
[1] cũng là phiên âm latin của Pierre

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.