ÔNG TRÙM TEXAS - Trang 143

Leslie im lặng, mắt vẫn đậu xuống chỗ máu dính nơi miếng khăn giấy. Cô
cảm thấy anh đang nhìn mình, quan sát và ước lượng.

“Nếu tôi... biết về quá khứ của cô...”, anh thử lại.

Leslie ngẩng đầu lên, mắt lạnh băng.

“Anh chỉ không thích tôi thôi. Cũng được. Tôi cũng chẳng thích anh. Và
anh chắc là không thể biết được. Tôi đến đây để chạy trốn quá khứ, chứ
không phải để nói về nó. Nhưng tôi nghĩ anh nói đúng về bí mật. Tôi sẽ
phải tìm một nơi khác để sinh sống, thế thôi.”

Anh làu bàu rủa xả gì đó. “Đừng đi! Cô an toàn ở Jacobsville”, anh nói tiếp,
giọng mạnh bạo hơn và tự tin hơn. “Sẽ không có bất kỳ gã phóng viên
nhiều chuyện nào, không có bất kỳ cuộc thương lượng về chuyện phim ảnh
nào và cũng không có ai dám dồn ép cô nữa. Tôi có thể đảm bảo rằng sẽ
không một ai đụng đến cô chừng nào cô còn ở đây. Còn... ở một nơi nào
khác tôi không dám chắc mình có thể bảo vệ được cô”, anh hối hả.

Ồ, hay thật đấy nhỉ, cô nghĩ mà lòng giận sôi. Thương hại. Thấy có tội.
Thấy xấu hổ. Giờ thì anh ta lại chuyển sang chiều hướng tích cực đến mức
cực đoan.

Anh ta sẽ canh chừng cô như một con sói cha bảo vệ cho con mình, ồ, anh
ta có thể nghĩ lại đấy.
Cô chụp lấy một chiếc nạng và khua mạnh xuống
sàn. “Tôi không cần sự bảo vệ từ anh hay bất kỳ ai khác. Tôi sẽ rời khỏi đây
bằng chuyến xe buýt sáng sớm mai. Còn anh, sếp Caldwell, anh có thể ra
khỏi đây được rồi đấy và hãy để tôi yên!”, cô quát vào mặt anh.

Lần đầu tiên kể từ lúc anh đến đây cô thể hiện sự kháng cự. Cơn giận của
cô khiến anh nhẹ nhõm hơn. Cô không hành xử như một nạn nhân nữa.
Trong giọng nói của cô, từ toàn bộ con người cô toát ra sự độc lập thực sự.
Cô quả thực đang được chữa lành vết thương lòng nhờ vào việc kể lại
chuyện đau buồn trước đây của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.