Trước sự kinh ngạc của Bộ Chiến tranh và những kẻ lo sợ quyền lực của
mình sẽ giảm bớt, Roosevelt chỉ định Donovan làm người điều phối thông
tin.
Khi mới được thành lập, cơ quan của Donovan, được biết đến với tên gọi
chung là COI(9), tập hợp tám đơn vị tình báo riêng biệt trong chính phủ
Mỹ: Quân đội G-2, Cơ quan Tình báo Hải quân (ONI), FBI trong Bộ Tư
pháp, Tình báo Đối nội thuộc Bộ ngoại giao, Thanh tra Hải quan Bộ
Thương mại, Cơ quan Tình báo Bộ Tài chính, Thanh tra Di dân và nhập
tịch, Bộ Lao động và Tình báo của Uỷ ban Thông tin Quốc gia. Những vấn
đề nảy sinh với một hệ thống như vậy là hiển nhiên: cho dù một số lượng
lớn tài liệu thô có thể được tập trung, nhưng đó là chủ đề cho ít nhất tám
cách diễn giải khác nhau. Thậm chí ngay cả khi xét đến những ý định tốt
nhất, thì thời gian và nỗ lực cần thiết để phân loại, danh giá và chuyển
thông tin cũng thường cản trở việc chia sẻ thông tin được phát hiện giữa
các đơn vị với nhau. Trong trường hợp tồi tệ nhất, việc bảo vệ mối quan
tâm của riêng từng đơn vị thường ngăn chặn liên ngành chia sẻ và mặc cho
tất cả mọi người bị điếc tai bởi tiếng ồn màu trắng(10) của thông tin và
thông tin sai lệch. Còn có nhiều vấn đề khác nữa.
Cho đến khi mở rộng COI, ở đây không có lãnh đạo tập trung, không có
phòng xử lý thông tin và không có mối liên kết trực tiếp đến người ra quyết
định cuối cùng - Roosevelt. Trong kịch bản tối ưu, những đặc vụ làm việc
cho COI sẽ "tổng hợp và truyền bá thông tin tình báo" thu được từ cả tám
đơn vị và chuyển nó cho những người có trách nhiệm bảo vệ đất nước.
Donovan sẽ hành động như mối liên lạc trực tiếp với tổng thống. Nhiệm vụ
của COI về lý thuyết là bí mật, nhưng COI và Donovan đã được công luận