PHÁ ÁN Ư- CỨ ĐỂ SAU BỮA TỐI TẬP 1 - Trang 32

Câu chuyện thứ hai:

Nếu trong rượu có độc?

1

Khi Hosho Reiko tỉnh dậy, chiếc đồng hồ analog đặt cạnh giường chỉ chưa

tới 7 giờ. Cô tự ngưỡng mộ bản thân vì đã dậy sớm hơn thường lệ những 30 phút.
Dù gì thì việc tự dậy mà không cần đến báo thức cũng là một kỳ tích. Mọi khi,
mặc cho chuông báo thức reo, Reiko vẫn không chịu dậy hoặc dậy xong thì lại
ngủ tiếp. Các buổi sáng gần đây vẫn thường lặp lại cảnh Reiko chỉ dậy khi
Kageyama đến gõ cửa vì sắp muộn giờ làm. Người có tên Kageyama vừa nhắc
trên đây là một trong rất nhiều người làm tại dinh thự Hosho. Mới ngoài 30
nhưng anh ta lại đảm nhiệm một công việc khá khô khan là quản gia kiêm lái xe,
chưa kể còn kiêm luôn chức năng báo thức cho Reiko nữa. Khó mà tìm được
người như vậy ngoài dinh thự Hosho.

“Được hôm dậy sớm, phải khoe ngay với Kageyama thôi.”

Mang mong ước giản dị đó trong lòng, Reiko bước ra khỏi phòng ngủ với

chiếc áo choàng mỏng khoác bên ngoài.

Giờ đang là mùa xuân. Nhưng buổi sáng tháng Tư trời vẫn lạnh. Không khí

lạnh ngoài hành lang khiến Reiko tính cả ngủ. May quá, Kageyama đang có mặt
ở hành lang. Mới sáng ra mà anh ta đã mặc bộ vest tối màu, đeo thêm cặp kính
râm nữa thì trông chẳng khác gì một tay cớm. Thực tế thì Kageyama lại thích
dùng cặp kính gọng bạc lỗi thời, vì vậy trông anh ta lại khá tri thức. Thấy Reiko,
người quản gia lễ phép cúi gập người.

“Chào tiểu thư. Tối qua tiểu thư ngủ ngon không?”

“Có. Tôi thấy ngủ ngon hơn mọi khi.”

“Tốt quá.” Người quản gia gật đầu, nét mặt không hề biến sắc, anh ta khẽ

đẩy gọng kính lên rồi hỏi Reiko một câu rất lạ, “Thưa tiểu thư, đêm qua tiểu thư
có thấy bất tiện gì không?”

“Tôi chẳng thấy bất tiện gì. Sao cơ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.