PHÁ ÁN Ư- CỨ ĐỂ SAU BỮA TỐI TẬP 2 - Trang 135

Một căn phòng tuềnh toàng chỉ có ti vi, ghế sofa và một chiếc bàn nhỏ.

Một cô gái đang nằm ngửa trên sàn nhà lát gỗ.

Cô có dáng người trung bình của sinh viên đại học thời nay. Gương mặt

nhỏ nhắn có thể xếp vào hàng xinh đẹp. Mái tóc dài, mượt. Cô khoác chiếc
áo len mỏng màu xanh, bên trong là áo len hồng. Một bộ trang phục thoải
mái để mặc ở nhà.

“Cô gái này là Matsuoka Yumie?”

“Vâng.” Nakazawa Rina đáp từ ngoài cửa. Reiko kiểm tra mạch của

Matsuoka Yumie, đúng là cô gái đã chết. Có một lượng máu nhỏ ở vùng
đầu. Dường như cô gái bị ngã hoặc bị đánh vào đầu.

Reiko nhìn quanh nhưng không phát hiện ra thứ gì giống như hung khí.

Thay vào đó, cô thấy một chiếc thang dựng ở góc phòng khách. Chiếc thang
dẫn lên mái nhà được tận dụng làm gác xép.

Reiko nhẩm tính khoáng cách giữa gác xép và vị trí thi thể. Nếu trượt

chân ngã từ trên gác xép xuống thì có thế chết trong tư thế này lắm chứ…
Nghĩ tới đó, Reiko bèn rút điện thoại ra. Dù là tai nạn hay án mạng thì vẫn
phải báo ngay cho 110.

Sau đó là báo cho người cấp trên vô tích sự. Khoan nói đến chuyện

may hay xui, việc Reiko là người đầu tiên có mặt tại hiện trường là có thật.
Như vậy, cô sẽ không bị khiển trách về việc đến muộn.

Vài phút sau… “Tôi hiểu rồi cô Hosho. Một phứt nữa tôi sẽ đến, đợi tôi

nhé.”

Cuộc đàm thoại với cấp trên kết thúc bằng một câu khó hiểu. Làm gì có

chuyện một phút. Sao có thể đi từ Kunitachi đến Tây Kokubunji trong vòng
một phút? Nhưng Reiko vẫn thấy tò mò nên đi ra đầu ngõ đợi. Đúng một
phút sau, một chiếc xe buýt chạy ngang qua mặt Reiko rồi dừng lại ở bến
Bệnh viện Tây Kokubunji. Cửa xe vừa mở, một người đàn ông bật ra hệt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.