PHÁ ÁN Ư- CỨ ĐỂ SAU BỮA TỐI TẬP 2 - Trang 138

Hệt như đứa trẻ háo hức leo lên giường tầng, thanh tra leo một mạch tới

giữa cầu thang. Bỗng chân anh vướng phải chiếc khăn quàng dài quấn quanh
cổ, anh chỉ kịp kêu “ợ ợ” như con ếch bị ngạt thớ rồi ngả ngửa ra, đập cả
lưng và mông xuống sàn.

“Á, đau quá!”

“…” Thanh tra định làm gì thế? Reiko nhíu mày.

Reiko tự mình leo lên cầu thang, thỉnh thoảng mắt lại nhìn xuống thanh

tra đang nằm rên rỉ dưới sàn nhà.

Căn gác xép rộng chừng 3 chiếu. Có một chiếc đệm ngủ. Có lẽ là

giường của Matsuoka Yumie. Góc gác xép là chỗ để đồ.

Một chiếc giá sách thấp chật kín sách, tạp chí và đĩa DVD.

Cạnh tường có rất nhiều dụng cụ thể thao vứt lộn xộn.

Hình như Matsuoka thích chơi tennis và đánh golf. Tạ và dây cao su có

lẽ là dụng cụ giảm cân. Ván trượt ski và snowboard được lau chùi cẩn thận,
như thể sắp được đem ra dùng. Tiếc là mùa đông không còn đến với
Matsuoka Yumie nữa.

Chẳng biết từ lúc nào, thanh tra đã leo lại lên gác mái. Lần này anh đã

tháo khăn quàng để tránh nguy hiểm. Thanh tra nhoài người qua lan can gác
xép, chỉ tay xuống phòng khách.

“Hosho, cô nhìn khoảng cách giữa căn gác này với vị trí thi thể xem.

Có khả năng Matsuoka Yumie bị trượt chân ngã từ trên này và đập đầu
xuống sàn nhà. Tóm lại, đây là một tai nạn không may.”

Thanh tra tự hào nhìn Reiko như muốn hỏi cô thấy sao. Thanh tra chờ

đợi một cơn bão tán thưởng chăng? Nhưng tiếc là với suy luận mà ai cũng
nghĩ ra được đó thì một làn gió cũng chẳng có chứ đừng nói đến một cơn
bão.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.