PHÁ ÁN Ư- CỨ ĐỂ SAU BỮA TỐI TẬP 2 - Trang 211

thôi. Có vấn đề gì không cô Hosho?”

“Không có gì…” Reiko thấy mình thật ngốc vì tưởng thanh tra khiêm

tốn. Hóa ra anh ta lại khoe khoang. “Vậy sao? Tận năm, sáu bức cơ à… Vậy
chắc có cả tác phẩm tiêu biểu ‘Chân dung tự họa trong vườn’ của họa sĩ?”

“Làm gì có. Bức đó đang nằm trong tay vua dầu mỏ Ả Rập. Ngay cả

gia đình tôi cũng không động tới được đâu.”

“Ồ! Tác phẩm tiêu biểu có khác, đắt nhỉ.”

“Ừ. Ngay cả bức tranh tường này, nếu đem định giá cũng đắt lắm. Cô

đừng sờ vào nhé. Chẳng may xước xát gì là mất vài triệu yên như chơi đấy.”

Con số vài triệu yên chẳng khiến Reiko mảy may giật mình nhưng các

điều tra viên và cánh sát tuần tra thì dạt hết cả ra. Với những người hàng
tháng phải khóc ròng vì đồng lương ít ỏi thì lời đe dọa của thanh tra thực sự
có hiệu quả.

Bầu không khí căng thẳng lan khắp hiện trường, Reiko quan sát xưởng

vẽ lần nữa. Xưởng vẽ có diện tích tương đương một phòng học. Khung cảnh
la liệt nào tủ đựng đồ, giá vẽ, ghế tròn, các hình khối, những bức tranh dang
dở khiến người ta liên tưởng tới một lớp học ở trường mỹ thuật. Tuy nhiên,
trần nhà ở đây cao khác thường. Phải đến bốn hoặc năm mét. Có lẽ cần phải
cao như vậy để vẽ bức tranh tường khổng lồ kia.

Dưới sàn nhà, cách bức tranh tường một đoạn có vẽ hình một người

nằm theo chữ ĐẠI bằng băng dính trắng. Đây là vị trí họa sĩ Matsushita bị
đâm. Giữa vị trí ấy và bức tranh tường có một vật thể nằm lạc lõng.

Một chiếc thang. Chiếc thang làm bằng nhôm cao gần tới trần nhà.

“Thang trong xưởng vẽ? À, chắc để vẽ tranh tường.”

“Nhưng nó nằm đổ thế này kể cũng hơi lạ. Không biết có liên quan tới

vụ việc không?”

“Giờ thì chưa biết được.” Thanh tra thận trọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.