PHÁ ÁN Ư- CỨ ĐỂ SAU BỮA TỐI TẬP 2 - Trang 213

“Đúng. Tiếng ‘Á’ rất to.”

“Ra vậy. Thế thì đúng là tiếng hét rồi. Sau đó hai cô đã làm gì?”

“Chúng tôi mở cửa và gọi thầy Keizan. Nhưng không có tiếng đáp.

Linh cảm có chuyện chẳng lành nên chúng tôi đi thẳng tới xưởng vẽ.”

Thấy lạ, Reiko bèn hỏi chen vào, “Sao lại đi thẳng tới xưởng vẽ? Còn

nhiều phòng khác cơ mà.”

“Vâng.” Người trả lời là Aihara Misaki. “Ở nhà phụ, ngoài xưởng vẽ

còn có thư phòng và kho tranh của bác tôi. Nhưng phần lớn thời gian bác
đều ở trong xưởng vẽ. Vậy nên tôi đã nghĩ là bác ở trong xưởng. Lúc chuẩn
bị mở cửa xưởng vẽ, tôi lại nghe thấy một tiếng động lớn…”

“Tiếng động lớn?” Thanh tra hơi ngả người về phía trước.

“Là tiếng thang đổ. Nhưng lúc đó tôi không biết là tiếng gì. Chỉ nghe

thấy như có vật gì đổ sập xuống thôi. Tôi và chị Nakazato giật mình, quay
sang nhìn nhau rồi vội mở cửa, lao thẳng vào bên trong.”

Nakazato Maki tiếp lời Aihara Misaki, “Vừa đặt chân vào xưởng, tôi đã

bàng hoàng không thốt ra được tiếng nào. Ở góc phòng, thầy Keizan đang
nằm úp mặt xuống sàn. Tôi chạy lại chỗ thầy. Nói thật, lúc đó tôi cứ tưởng
thầy vừa bị ngã từ thang xuống. Tại bên cạnh thầy là cái thang đổ. Nhưng
không phải. Chỉ khi nhìn gần tôi mới biết. Thầy bị đâm vào lưng. Thấy thế,
Aihara la toáng lên.”

“Vâng, tại tôi sốc quá…” Aihara khẽ rùng mình như thể vừa nhớ lại

cảm giác sợ hãi lúc đó. “Nhưng chị Nakazato bình tĩnh hơn tôi, chị cẩn thận
đỡ bác tôi dậy. Ông vẫn còn tỉnh, mắt mở he hé. Nhưng ông không còn đủ
sức để nói. Khi chị Nakazato hỏi có chuyện gì, bác tôi im lặng, chỉ tay về
phía bức tranh.”

“Tranh? Có phải bức tranh tường này không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.