PHÁ ÁN Ư- CỨ ĐỂ SAU BỮA TỐI TẬP 2 - Trang 230

Reiko ngồi xuống chiếc ghế đu kiểu cổ rồi bắt đầu kể về vụ án. Đứng

cạnh cô, Kageyama chăm chú lắng nghe. Kể xong, Reiko hỏi ngay
Kageyama, “Thế nào, anh đã biết được gì chưa?”

Kageyama giơ hai tay ra như muốn ngăn Reiko không nên nóng vội.

“Trước khi nói ra suy nghĩ của mình, cho phép tôi được hỏi về suy nghĩ

của tiểu thư. Theo lời tiểu thư, lúc thanh tra Kazamatsuri ngã từ thang
xuống, trong đầu tiểu thư nảy ra một ý nghĩ. Tôi rất muốn biết bộ óc thông
minh của tiểu thư đã nảy ra ý gì.”

“Hả!? Cũng không đáng để kể cho người khác đâu…”

Tuy hơi ngượng nhưng Reiko cũng thấy vui. Đúng là Reiko rất muốn

kể cho người khác.

“Anh muốn nghe đến thế sao!? Vậy thì tôi sẽ kể, chỉ cho mình anh thôi

đấy. Ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi lúc đó là liệu có phải ông Matsushita
Keizan chết vì tai nạn không.”

“Chết vì tai nạn? Nghĩa là sao?”

“Mấu chốt của vụ việc là tiếng hét ‘Á’ của họa sĩ và tiếng thang đổ

ngay sau đó. Rồi họa sĩ được phát hiện bị đâm vào lưng. Ban đầu chúng tôi
tự động kết luận rằng đó là tiếng hét của họa sĩ khi bị đâm. Nhưng có đúng
thế không? Nhỡ đâu là tiếng la hét hoảng sợ của họa sĩ khi sắp ngã khỏi
thang thì sao? Tôi đã nghĩ như vậy. Bỏi lúc sắp ngã, thanh tra Kazamatsuri
cũng hét toáng lên. Anh ấy hét là ‘Ối’. Tất nhiên, mỗi người hét mỗi khác.
Họa sĩ Matsushita đã hét là ‘Á’.”

“Ra vậy. Tiếng hét đó chưa hẳn là tiếng hét khi bị đâm. Tiểu thư thật

tinh tường. Vậy tại sao họa sĩ Matsushita lại bị đâm?”

“Không phải bị mà là họa sĩ tự đâm mình. Khi trèo lên cầu thang, mặt

quay về phía bức tranh, trên tay họa sĩ có cầm con dao. Có lẽ ông định sửa
lại bức tranh. Thế rồi đột nhiên ông bị mất thăng bằng và hét toáng lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.