PHẠM XUÂN ẨN - ĐIỆP VIÊN HOÀN HẢO X6 - Trang 280

“Bà ấy lúc nào cũng hết sức lo lắng cho chồng”, Germaine Lộc

Swanson nhớ lại. “Bà ấy không biết điều gì sẽ xảy đến với ông”. Thu Nhàn
biết rõ rằng có thể bà sẽ không bao giờ được gặp lại chồng.

Bà đã quen dần với cảm giác đó trong thời gian mười ba năm trước

đấy, nhưng giờ đây bà lại đang ở bên kia địa cầu. Một mặt, Ẩn có thể bị
quân giải phóng giết chết vì cho rằng ông cộng tác với CIA; mặt khác, có
một viễn cảnh đáng sợ nữa là khi cuộc chiến tranh chấm dứt, cuộc sống bí
mật của chồng bà trong vai trò là một gián điệp có thể bị phơi bày trong lúc
bà và các con đang sống tại Mỹ. Sự an nguy của gia đình bà có thể sẽ bị đe
dọa ở giữa một cộng đồng tị nạn chống Cộng cùng cực. Bà cũng không rõ
liệu Hà Nội có ra lệnh cho ông Ẩn tiếp tục hoạt động tình báo tại Mỹ nữa
hay không. Tương lai thật mờ mịt.

“Má không bao giờ để lộ những nỗi buồn phiền này cho chúng tôi

biết”, Hoàng Ân nhớ lại. “Điều đó giúp chúng tôi rất dễ thích nghi với cuộc
sống mới. Chúng tôi dễ dàng có bạn mới. Tôi nhớ cái ngày chúng tôi tới
căn hộ của bà Deepe. Tôi nhìn ra cửa sổ và thấy bọn trẻ đang chơi đùa.
Chúng vẫy tôi và tôi vẫy lại. Những đứa trẻ đó học cùng trường với tôi, về
sau đều trở thành bạn bè. Rồi tôi học nói tiếng Anh. Tôi thậm chí còn có
một cô bạn gái. Tôi nhớ tên cô ấy là Robin, và cha cô ấy là một cựu chiến
binh tại Việt Nam. Đến lúc tôi phải trở về, cô ấy và tôi đều khóc”.

Lúc bấy giờ ở Sài Gòn, Ẩn cũng rất buồn và lo sợ. Sau vài ngày trú ở

khách sạn Continental, Ẩn đưa mẹ trở về nhà, nhưng ông vẫn sợ điều mà
ông diễn tả lại với tôi là “lúc 2 giờ sáng có tiếng gõ cửa, rồi tôi bị đưa đi
mất tích. Cảm giác này cũng tương tự như lúc tôi trở về Sài Gòn vào năm
1959. Tình hình cực kỳ nguy hiểm bởi lúc bấy giờ người ta chỉ biết tôi là
một phóng viên Sài Gòn làm việc cho người Mỹ”. Ông Ẩn nghĩ thật là bất
công khi đất nước được thống nhất còn gia đình mình phải phân ly.

Ẩn được hướng dẫn đi đăng ký với chính quyền địa phương, và ông

ghi mình là nhà báo, từng làm việc cho tạp chí Time. Trước đó vài tháng -
trong một lá thư gửi cho Edward Lansdale và vợ ông ta, bà Pat - Bob
Shaplen giải thích rằng “hầu hết những người bạn cũ của chúng ta đều thất
vọng, như Vượng, Ẩn vân vân… Tinh thần của những người Mỹ còn lại,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.