PHẤN HOA LẦU XANH - Trang 132

thiếp.

Từ lâu, Ngô Văn Bác đã nói về chuyện muốn chuộc Phấn Đại ra ngoài,
nhưng lúc đó, chàng cũng chỉ thuận miệng nói bừa, chỉ có ý an ủi, đùa cợt
mà thôi. Còn Phấn Đại, khi nghe Ngô Văn Bác nói câu đó, nàng cũng chỉ
hơi sững người lại, sau đó cho rằng đó chỉ đùa rồi để cho lời nói tan biến
theo mây gió. Nàng nhìn Ngô Văn Bác lắc lắc đầu rồi phá lên cười sảng
khoái.

Càng những lúc vui vẻ lại càng cảm thấy cuộc đời thê lương. Nàng đã
không còn là thiếu nữ mười lăm tuổi ngây thơ ngày nào nữa rồi, từ lâu,
nàng đã không còn tin vào những lời thề thốt nữa.
“Sao, cô nương Phấn Đại không muốn làm vợ ta ư?” Ngô Văn Bác cau
mày trước thái độ phản ứng của nàng.
“Ngô công tử đang thương hại Phấn Đại đúng không?” Nàng mỉm cười hỏi
lại.
Ngô Văn Bác sững người lại, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận về việc đó, chuộc
người, nạp thiếp…nhưng khi nghĩ tới ánh mắt của người nhà và dư luận xã
hội,nhớ tới ánh mắt nghiêm khắc của người cha, chàng lại nhụt chí.
Cũng may là Phấn Đại không coi lời hứa đó là sự thật, không mong đợi
nhiều, cũng không buồn nhắc lại, Ngô Văn Bác cũng coi như chưa có
chuyện đó xảy ra.

Nhưng ý định đó lại lớn dần theo thời gian và lớn dần theo tầm quan trọng
của Phấn Đại trong tâm trí chàng, càng ngày càng thôi thúc chàng mãnh
liệt.

Lần thứ hai, chàng nhắc lại chuyện chuộc Phấn Đại ra khỏi lầu xanh, là một
lần sau khi hai người ân ái.

Sau cuộc hoan lạc, Ngô Văn Bác dường như không muốn ngủ, ôm chặt lấy
tấm thân nõn nà của Phấn Đại, sợ nàng bỏ đi. Hai người cứ trần truồng mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.