PHẤN HOA LẦU XANH - Trang 133

nằm ôm nhau như vậy.

Một tay chàng đang đùa nghịch lọn tóc đen rủ xuống trước ngực của nàng,
tay kia lặng lẽ vuốt ve bờ vai trắng ngần, thon thả của Phấn Đại. Thi thoảng
chàng lại cười cười, nói nói nàng vài câu, chốc chốc lại nhắm mắt hít hà
mùi thơm thoang thoảng trên da thịt nàng, hai người như một đôi vợ chồng
tình cảm thắm thiết.

Không biết chàng đã nói câu gì mà Phấn Đại ngả nghiêng cười không dứt.
Nét mặt nàng rạng rỡ, nụ cười tươi tắn, đôi lông mày lá liễu mềm mại như
nét khói lam. Nhìn nụ cười tươi như hoa của người yêu, nghĩ đến chuyện
ban ngày, mấy tên háo sắc ngồi rot nước dãi nhìn nàng chơi đàn, nghĩ đến
chuyện chỉ cần không có chàng ở đó, nàng rất có thể sẽ rơi vào tay của
người đàn ông khác, chàng bỗng nhiên sa sầm nét mặt.
“Nàng là của ta!” Chàng bỗng nhiên thốt lên một câu.
Điệu bộ nghiến răng nghiến lợi của Ngô Văn Bác làm Phấn Đại giật mình,
nàng ngẩn người nói: “Thiếp đang nằm trong vòng tay của chàng đây.
Chàng sao vậy?”
“Bây giờ là của ta, sau này, vĩnh viễn cũng sẽ là của một mình ta! Nàng chỉ
có thể là người của một mình Ngô Văn Bác này thôi! “ Chàng bỗng nhiên
hét lên đầy kích động.
“Vậy thì chàng hãy lấy thiếp đi, như vậy, thiếp chẳng phải sẽ là người của
chàng ư?” Phấn Đại nửa đùa nửa thât, mỉm cười nói.
Nói xong nàng bèn nhìn thẳng vào mắt Ngô Văn Bác, cố làm ra vẻ chờ đợi.
“Được! Nàng cứ đợi đấy! Không ai được động tới nàng! Cứ đợi đấy! Nhất
định phải đợi ta!” Nói xong, chàng bật dậy bước xuống giường, cũng
không cần Phấn Đại giúp chàng mặc quần áo. Chàng qua quýt khoác quần
áo lên người rồi sải bước lớn ra phía cửa.
Phấn Đại quấn chăn kín người , nhạc nhiên nhìn về phía cửa, cảm thấy vôc
ùng khó hiểu.
Phải rất lâu sau đó, nàng mới kịp định thần, khẳng định rằng Ngô Văn Bác
nói nàng hãy đợi chàng đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.