PHẤN HOA LẦU XANH - Trang 134

Hai chữ “chờ đợi” đó, nàng đã quá quen thuộc với nó rồi, quen thuộc đến
nỗi cảm thấy sợ đến nỗi, cứ nghe thấy hai từ đó, toàn thân nàng lại run lên
bần bật.
Bởi vì, nàng đã sống một nửa cuộc đời trong sự chờ đợi rồi.
Nàng lạnh lùng cười nhạt, trải qua bao nhiêu thăng trầm như vậy, gặp gỡ
biết bao người đàn ông háo sắc như vậy, nàng còn có thể tin vào một lời
hứa sao?

Nàng bắt đầu chê cười sự ngây thơ của Ngô Văn Bác. Một câu nói hãy chờ
đợi có thể coi là kế hoãn binh ư? Việc gì phải vội vàng ra đi như thế kia
chứ? Dù rằng nàng chẳng có gì trong tay, nhưng cũng là một người có lòng
tự trọng, từ trước đến giờ chưa đòi hỏi chàng điều gì.

Thế là nàng từ từ ngồi dậy, mặc quần áo, lạnh lung đưa mắt nhìn một lượt
quanh phòng, căn phòng vẫn còn đầy dư vị của hương thơm và hoan lạc.
Rồi nàng trở về phòng, bình thản chìm sâu vào trong giấc ngủ.

Khi những lời đường mật cứ lặp đi lặp lại như vậy, khi những lời hứa
không còn khiến nàng xúc động nữa….cũng không thể khiến tâm hồn nàng
xao động.
Một chút cũng không thể , một gơn song cũng không thể, trái tim nàng đã
trở thành mặt nước bị đóng băng rồi, cơn gió dù mạnh đến mấy cũng không
thể tạo nên một gợn sóng nhỏ
Những điều đó nàng không còn mơ tưởng tới nó nữa.
Quả nhiên, thời gian sau, không thấy Ngô Văn Bác tới.
Đến khi liền một tháng, không thấy chàng xuất hiện, Phấn Đại lại mỉm
cười. Nàng cảm nhận được sự yên vui thanh thản trong chính tâm hồn
mình. Nàng bắt đầu cảm thấy, nàng không phải là người phụ nữ của ai hết,
bởi vì, ai cũng không phải của ai.
Rất lâu, rất lâu sau đó, tất cả lại được an bài trở về rất lâu rất lâu trước đó.
Thế là nàng lại trở về với những điệu bộ ,cử chỉ trước đây, dường như, chưa
có ai từng xuất hiện trong đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.