PHẤN HOA LẦU XANH - Trang 30

đã tắt rồi, tôi đoán xem tướng công giờ này đang làm gì, thì thầm trò
chuyện? Ân cần chăm sóc mợ hai? Vui thú với trò cá nước? Hay đang ngủ
ngon trong vòng tay người đẹp?
Tôi cảm thấy vô cùng chua xót! Nhưng sau đó, tôi lại tự trách mình đã quá
ích kỷ.
Đêm đó, trong lòng tôi cũng có một trận mưa, một trận mưa thê lương,
thấm đẫm trái tim nặng nề của tôi.
Mấy đêm liền sau đó, tôi đều không tài nào chợp mắt nổi.
Một buổi sang, tôi đang nằm nhoài người trên bàn, mơ hồ nhắm mắt lại,
con bé a hoàn thân cận của tướng công bỗng chạy vào tìm tôi.
“Mợ cả, thiếu gia cho gọi mợ.” Đôi mắt con bé a hoàn đỏ hoe, dường như
vừa mới khóc xong.
“Thiếu gia đang ở đâu?” Tôi không kịp suy nghĩ gì, hỏi luôn.
Con bé không trả lời, đi trước dẫn đường, tôi vội vã theo sau.
Tôi được dẫn đến phòng của Đinh Hương.
Vừa vào đến cửa, tôi đã ngửi thấy một thứ mùi vô cùng ngột ngạt, tôi còn
nghe được tiếng cười khúc khích của Đinh Hương từ sau tấm bình phong.
“Thiếu gia, mợ cả đến rồi.” A hoàn khe khẽ bẩm báo.
“Ừm… đưa mợ cả vào đây.”
Tôi cảm thấy khó hiểu, lặng lẽ bước vào.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi đỏ mặt tía tai.
Tướng công đang ngồi trên giường, không một mảnh vải che thân, còn
Đinh Hương dường như cũng đang trần truống nằm đắp chăn ngay bên
cạnh, tấm chăn chỉ vừa kéo ngang tới ngực cô ấy, nửa kín nửa hở để lộ ra
đôi gò bồng đào trắng mịn căng tròn. Trên môi cô ấy là nụ cưới chiến thắng
và khiêu khích.
Tôi vội vàng cúi đầu xuống, không hiểu nổi tướng công cho gọi tôi đến là
có dụng ý gì.
“Con a hoàn kia thật là vụng về, ngay cả quần áo cũng không biết mặc. Bản
thiếu gia đã quen được nàng mặc quần áo cho rồi, mà cũng chính là do
Đinh Hương đã gợi ý cho ta gọi nàng đến đây giúp ta mặc quần áo, vì vậy
mới gọi nàng tới đây.” Giọng nói quen thuộc của tướng công vang lên trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.