PHÁN QUYẾT - Trang 141

không phải gánh vác nữa, việc như vậy hà cớ chi không làm? Chỉ cần
doanh nghiệp sống lại thì sẽ có lợi nhuận, vậy khoản nợ trả được ít nào hay
ít đó, mà dù có không trả nổi thì Nhà nước ít ra cũng không phải chồng tiền
cho cái hố sâu không đáy này nữa, trở thành doanh nghiệp hợp tác đầu tư,
quốc gia cũng không còn gánh nặng nữa. Vấn đề này thực sự phải nghiên
cứu nghiêm túc mới được, phải nhanh chóng đưa ra cho họ một kế hoạch
khả thi và đưa ra một bản báo cáo nộp lên chính quyền thành phố, chính
quyền tỉnh để tiến hành xem xét thảo luận.

Nghĩ đến đây, Lý Cao Thành không nói gì khác ngoài câu hỏi cho tổng

giám đốc Quách Trung Diêu:

"Lão Quách, thử nói suy nghĩ của anh xem, việc này anh nghĩ thế

nào?"

Quách Trung Diêu thất thần, giống như vừa bị ai làm cho giật mình,

ông ngây người ra một lúc rồi mới hơi hơi hiểu ra và hỏi lại: "Việc gì ạ?"

Lý Cao Thành không ngờ Quách Trung Diêu bị giật mình, xem ra ông

ấy không nghe được gì. Thật là có vấn đề, lúc này ông ấy đang nghĩ cái gì
vậy! Nhưng Lý Cao Thành cũng lập tức bỏ qua, có lẽ là mệt mỏi vất vả
quá, đến một thanh niên, ở trong một không gian căng thẳng thần kinh tới
mười mấy giờ đồng hồ như vậy, não bộ chắc chắn có lúc cũng ở trong trạng
thái mất ý thức chứ nói gì đến một người đã gần 60 tuổi như Quách Trung
Diêu. Lý Cao Thành đưa mắt nhìn gương mặt đầy nếp nhăn của Quách
Trung Diêu. Gương mặt với cặp mắt trũng sâu tiều tụy lo sợ bất ngờ khiến
ông cảm thấy xót xa. Làm giám đốc một doanh nghiệp như thế này, quả là
không dễ dàng. Cuối cùng, ông nhẹ nhàng nói:

"Công ty bây giờ thành ra thế này, theo ý của ông, bước tiếp theo ta

nên làm gì? Rốt cuộc nên dùng cách nào mới có thể đưa doanh nghiệp
nhanh chóng vận hành trở lại?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.