PHÁN QUYẾT - Trang 142

Quách Trung Diêu lặng lẽ nhìn Lý Cao Thành, rất lâu sau mới chậm

rãi nói một câu:

"Thị trưởng Lý, có phải ông muốn tôi nói thật?"

Lý Cao Thành cũng bất ngờ lặng người đi, ông không ngờ Quách

Trung Diêu lại hỏi như vậy. Cố gắng nhẫn nhịn, nhưng vẫn kèm chút gì đó
bực mình trong lời nói: "Công ty đều đã đi đến bước này rồi, còn có gì
không thể nói"

"Thị trưởng Lý, không phải tôi muốn làm khó ông." Quách Trung

Diêu hơi đờ đẫn cúi cầu, không nhìn Lý Cao Thành một lần nào nữa, vừa
nói vừa gật đầu như trống lắc, "Không có cách, thật sự là hết cách, bây giờ
có nói gì cũng là giả dối, không hề có một biện pháp nào có hy vọng. Thị
trưởng Lý, đã nợ hơn năm trăm triệu rồi, dù có bản lĩnh thông thiên đi
chăng nữa chúng tôi cũng không trả nổi món nợ đó đâu. Chỉ riêng lãi một
năm nay đã là bao nhiêu rồi? Cho dù toàn bộ nhà xưởng của chúng ta hoạt
động lại, toàn bộ sản phẩm đều tiêu thụ được hết, thì doanh thu hàng năm
cũng chẳng đủ để trả lãi đâu. Gánh nặng của chúng ta thế nào, mấy vạn
người đang làm việc, mấy nghìn người về hưu, ăn uống đi lại, tất cả phải
dựa vào doanh nghiệp này, một năm phải chi cho những khoản đó là bao
nhiêu? Dù bây giờ cả công ty cũng đã ngừng sản xuất rồi, không làm gì mà
phí quản lý mỗi tháng cũng lên đến trên triệu nhân dân tệ, công ty thành ra
thế này, ai có thể nghĩ ra được cách nào tốt? Không có cách nào cả, thật sự
là hết cách rồi."

Lý Cao Thành lại một lần nữa lặng người đi, cách nghĩ của tổng giám

đốc Quách Trung Diêu đối với công ty lại bi quan và tuyệt vọng đến vậy,
đây là điều mà dù thế nào thì ông cũng không bao giờ ngờ tới. Có gì đó
phẫn nộ đang làm chủ lời nói của ông:

"Theo những gì anh nói, thì cái công ty này đã tiêu tàn rồi, sớm nên

sụp đổ rồi, đúng vậy không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.