PHÁN QUYẾT - Trang 152

trưởng Cục chống tham nhũng, đều bận đến mức không thể bận hơn, đều
muốn chạy trốn mà không có nơi nào để ẩn nấp.

Ông lặng lẽ nhìn vợ, không nghĩ bà lại vào phòng ngủ của ông lúc này.

Ngô Ái Trân vừa nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, vừa nhìn ông với

ánh mắt xót xa:

"Mọi việc đều qua rồi chứ?"

"Haiz, đâu có đơn giản như vậy." Ông kéo chăn, cẩn thận đắp cho vợ.

"Khó giải quyết lắm sao?" Bà khẽ chớp đôi mắt to tròn nhìn một lượt

qua gương mặt ông.

"Khó khăn mấy thì cũng phải làm, việc của Dệt may Trung Dương

không thể kéo dài được nữa rồi."

"Những người công nhân đó nổi loạn rất hung hãn sao?"

"Nếu mà đi muộn hai giờ đồng hồ, nói không chừng có chuyện xảy ra

rồi."

"Quách Trung Diêu mấy người họ thật sự không quản nổi nữa rồi

sao?"

"Không phải là không quản nổi, mà là đã không tồn tại nổi nữa rồi.

Công nhân viên vốn dĩ không nghe bọn họ nữa."

"Sao lại có thể như vậy? Uy tín của Quách Trung Diêu chẳng phải rất

tốt sao?" Sắc mặt Ngô Ái Trân đầy vẻ lo lắng. Bà cũng thân quen với đám
người lãnh đạo của Dệt may Trung Dương, bởi những người này đều là
thường khách trong gia đình, nên bà cũng nắm được đôi chút về họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.