PHÁN QUYẾT - Trang 153

"Xem ra đã sụp đổ thật sự rồi, đến bản thân ông ta cũng tuyệt vọng

rồi." Không hiểu sao, nhìn dáng vẻ bồn chồn lo lắng của vợ, đột nhiên ông
lại thốt ra những lời thông cảm và tiếc nuối sâu sắc dành cho Quách Trung
Diêu.

"Thật sự nghiêm trọng lắm sao? Hai hôm nay mọi người tranh cãi om

sòm về sự việc của Trung Dương, còn nói ông bị công nhân viên bao vây
gần 7, 8 tiếng đồng hồ, còn truyền miệng nhau rằng chút nữa thì ông bị
đánh. Sau đó có mấy trăm người trong đội phòng chống bạo loạn thành phố
vội vã được điều tới mới giải cứu được ông khỏi đám người đó."

"Nói năng luyên thuyên. Nếu thật như vậy thì tôi còn mặt mũi nào để

làm Thị trưởng nữa?" Lý Cao Thành cảm thấy nực cười nhưng lại không
thể cười nổi.

"Nhưng lúc đó thật sự làm tôi thấy sợ, tôi đã gọi điện cho tiểu Ngô

mấy cuộc mà cậu ta cũng không trả lời. Thư ký của ông cũng thật là, tại sao
lại không thèm trả lời một cuộc nào chứ?" Vợ ông tức giận.

"Làm gì có điện thoại. Cả Trung Dương chỉ còn lại một chiếc máy

tổng có thể gọi, tất cả những điện thoại khác đều bị cắt vì nợ cước. Bà bảo
tiểu Ngô ở đó gọi điện lại cho bà thế nào được."

"...Thật sao?" Vợ ông kinh ngạc, có lẽ chỉ đến lúc này bà mới thật sự

biết được tầm nghiêm trọng của sự việc.

"Bởi vì nợ cước, điện cũng không còn bình thường, nước cũng bắt đầu

định lượng cung cấp, đều thành ra như vậy rồi, nghĩ xem làm sao mà công
nhân lại không gây bạo loạn"

"Sao lại như vậy?" Vẻ mặt Ngô Ái Trân càng ngày càng trĩu nặng. Rất

lâu sau bà mới hỏi được tiếp, "Tiếp theo ông dự định làm thế nào? Cứ để nó
sụp đổ như vậy sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.