PHÁN QUYẾT - Trang 188

Chưa đầy nửa tiếng sau, hai người kia đã đến văn phòng ông cùng một

lúc.

Cả hai người họ vẫn là một dáng vẻ cung kính sợ sệt, cẩn trọng ôn tồn,

dường như ông không nghe thấy câu họ chào. Lặng lẽ vào, lặng lẽ ngồi rồi
lại lặng lẽ trơ mắt nhìn ông. Cái thần thái đó, cái biểu cảm đó giống như
kiểu hai đứa con đang ở trước mặt một người cha nghiêm khắc.

Cũng chính vì vậy mà Lý Cao Thành không kìm nổi cảm xúc khẽ run

lên. Đột nhiên, ông cảm thấy thứ cảm giác, thứ tình cảm trước mắt này
cũng thực sự giống như cảm xúc của người cha gặp con trai vậy!

Ông nghẹn ngào tự trách bản thân, tại sao vừa gặp đám lãnh đạo

Trung Dương, cảm giác đầu tiên hình thành trong đầu lại là việc nghĩ rằng
bọn họ thực sự đã thay đổi? Thực sự giống như mọi người phản ánh sao?
Thật sự xấu xa đến như vậy sao?

Vẫn luôn nghĩ rằng bọn họ không dễ dàng gì, vẫn luôn nghĩ rằng bọn

họ vẫn như ngày nữa, vẫn luôn cho rằng bản chất bọn họ rất tốt, và vẫn một
câu nói: tự đáy lòng vẫn muốn bảo vệ bọn họ, không muốn để bọn họ bị tổn
thương.

Đây chính là mối ràng buộc khó phân khai trong tình đồng nghiệp, đó

chính là mối ràng buộc mãi khắc sâu trong trái tim ông về tình chiến hữu.

Có lẽ, không nên để bản thân ông xử lý vấn đề của Công ty tập đoàn

Dệt may Trung Dương. Dù gì cũng là đội ngũ do ông gây dựng, nên ông có
lý do để trốn tránh. Nếu không rất có thể ông sẽ sa lầy vào tình thế tiến
thoái lưỡng nan mà chỉ cần sa vào thôi là sẽ càng ngày càng lún sâu không
thể thoát ra được.

Thế nhưng anh trốn tránh đi rồi thì sẽ có thể thoát khỏi tình thế lưỡng

nan này sao? Anh càng trốn tránh, người khác rất có khả năng sẽ càng hoài
nghi về thái độ và lập trường của anh, anh càng trốn tránh, người khác rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.